BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 988

“Hôm nay tôi không có lấy chứng cớ trưng ra là đã nể tình tôi và anh là

anh em cùng cha cùng mẹ rồi đó. Chính anh tự giải quyết cho tốt đi!”
Phương Hữu Lợi lạnh giọng, “Những năm qua anh cũng đã cầm không ít
tiền, nên trở về Thành phố J chuyên tâm tự kinh doanh cho tốt đi, đừng có
phí tâm tư tính toán trên đầu người khác nữa.”

“Mày dám đối xử với tao như vậy hả?” Phương Hữu Kiệt trợn tròn mắt,

giận đến méo xệch cả miệng.

“Tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ anh rồi!” Phương Hữu Lợi nói.

Phương Húc đứng lên, “Chú Ba, chú không thể làm vậy, phạm sai lầm là

chuyện của ba cháu, chú không thể cũng cách chức luôn cả cháu được.”

“Thằng oắt chết tiệt kia, mày nói cái gì!” Phương Hữu Kiệt tát một cái,

giận dữ đến độ hai má cũng run lên bần bật.

Phương Húc la oai oái, “Đau quá, ba, đừng đánh.”

Phương Hữu Lợi lắc lắc đầu, nói với Bình An, “Ba hơi mệt, về phòng

nghỉ trước đây, con đưa bọn họ ra cổng.”

Bình An nhẹ nhàng gật đầu, ba là người luôn đặt thân tình lên hàng đầu.

Kiếp trước, bất kể bác trai và cô cô có làm cái gì thì ba đều tận lực tha thứ
hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng mở một mắt nhắm một mắt với bọn
họ. Kiếp này, nếu không phải là đã hạ quyết tâm thật lớn, hẳn là ba cũng đã
không muốn vạch mặt bọn họ, trong ký ức của cô, những chứng cớ kia...
hình như chưa bao giờ xuất hiện cả.

Phương Hữu Kiệt thấy Phương Hữu Lợi muốn đi, lập tức buông Phương

Húc ra, “Phương Hữu Lợi, mày nói rõ cho tao biết, có phải mày không bức
tao ra khỏi công ty thì không chịu được phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.