BÌNH HOA - Trang 137

Khi gã nhìn chăm chú Triệu Tân, rất khác so với nụ cười nhạt trên mặt

gã lúc bình thường, nụ cười kia rất vui vẻ. Nếu sớm nhìn thấy Tần Trí Viễn
như này, hắn còn có thể bất chấp tất cả mà yêu gã không?

Cố Ngôn không trả lời được.

Hắn cảm thấy lòng mình quặn đau, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên ánh

mắt mỉm cười của Tần Trí Viễn.

Đợi đến khi ra khỏi phòng, Cố Ngôn đã điều chỉnh tốt tâm tình của

mình, ngồi đối diện với Tần Trí Viễn, nói: “Tần tổng, tôi nghĩ mình nên đi
thôi.”

Tần Trí Viễn hiểu lời này có nghĩa gì, vội vàng tiến lên, ôm cổ Cố

Ngôn.

“Chẳng lẽ không thể không đi được sao?”

“Tôi cho tới giờ vẫn chưa nói đến chuyện dọn đến.” Nếu hắn chưa

từng nói ra câu tôi yêu anh kia, thì có lẽ còn có thể cùng Tần Trí Viễn giả
vờ ân ái, nhưng bây giờ? Cho dù có là ảnh đế cũng diễn không xong vai
này.

Tần Trí Viễn vẫn ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Em xem phòng

ở đã trang trí xong rồi, chỉ cần chúng ta quên vụ tai nạn kia đi, là có thể
giống trước đây.”

Cố Ngôn không giãy dụa, giọng điệu bình tĩnh: “Có nhớ là anh còn

thiếu tôi một câu nói không? Giờ anh nói được không?”

Tay Tần Trí Viễn ở bên hông Cố Ngôn chợt cứng ngắc.

Kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ này khó có lúc thất thố như vậy, vùi đầu

vào cổ Cố Ngôn: “Chỉ thiếu một chút nữa thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.