ngài đừng bực mình vì những lời lẽ ngu xuẩn đó. Bệnh tật đã làm cho tôi
không còn sáng suốt.
- Được, - người lạ mặt nói và đứng dậy, được. - Chàng nhắc lại, đến gần
chiếc dương cầm và ngồi xuống chiếc ghế đẩu kê trước đàn - Được, - chàng
nói lớn một lần thứ ba và bất thần một âm thanh lanh lảnh vang dội khắp lều
như thể có hàng trăm viên pha lê rơi xuống sàn. - Cụ hãy nghe đây, - người
lạ mặt nói. - Cụ hãy nghe và hãy nhìn đi.
Chàng bắt đầu chơi, Maria về sau nhớ lại khuôn mặt của người khách lạ
khi phím đàn đầu tiên rung lên dưới tay chàng. Một sắc tài kỳ lạ phủ lên trán
chàng và trong đôi mắt chợt tối đi của chàng có một ngọn nến lung lay.
Lần đầu tiên sau nhiều năm chiếc dương cầm ca hết giọng. Tiếng đàn tràn
ngập không riêng gian lều mà cả khu vườn. Con chó già bò ra khỏi chuồng,
đầu ngả về một bên, nó chăm chú nghe, vẫy đuôi khe khẽ. Tuyết bắt đầu rơi
nhưng con chó chỉ ve vẩy đôi tai.
Tôi thấy rồi, thưa ngài. - Ông lão nói và gắng gượng ngồi dậy. - Tôi
thấy ngày tôi gặp Macta và nàng vì xúc động đã đánh vỡ vò sữa. Lúc
ấy vào mùa đông, và Macta cười. Nàng cười, - ông lão nhắc lại, chú ý
nghe theo những tiếng róc rách của cung đàn.
Người lạ mặt tiếp tục chơi, mắt nhìn vào khung cửa sổ tối.
Còn bây giờ, - chàng hỏi, - cụ có nhìn thấy gì không?
Ông lão im lặng nghe ngóng.
- Chẳng lẽ cụ không nhìn thấy ư? - Người lạ mặt nói nhanh và vẫn tiếp tục
chơi. - Đêm đang đen bỗng thành màu lam nhạt, rồi lại thành màu da trời và
ánh sáng ấm áp đã từ một nơi nào trên cao kia chiếu xuống. Trên những
cành khô của cây cối vườn cụ những bông hoa trắng đang nở. Tôi cho đó là
hoa táo mặc dù từ trong nhà này nhìn ra chúng giống hoa tuylip hơn. Cụ
thấy không: tia nắng đầu tiên đã rơi xuống bức tường đá, sưởi ấm cho nó và