BÌNH MINH MƯA - Trang 116

đập ra rồi mang bán. Tôi rất khổ tâm phải nghĩ đến việc này bây giờ, và
cũng khổ tâm khi phải giấu con gái tôi: tôi đã dạy nó không đụng đến
một hạt bụi trên bàn người khác.

- Vậy chứ có ai trong những người hầu bá tước phu nhân bị vạ lây vì vụ

đó không? - Người lạ mặt hỏi.

- Thưa ngài, tôi xin thề rằng không có ai phải khổ vì chuyện đó - Ông lão

trả lời và khóc - Nếu tôi biết rằng vàng cũng chẳng cứu được Macta thì tôi
đã chẳng lấy trộm!

Người lạ mặt hỏi:

- Tên cụ là gì?

- Iôhan Mâye, thưa ngài.

Vậy thì thưa cụ Iôhan Mâye! - Người lạ mặt nói, và đặt tay lên đôi mắt
mù của ông lão - Trước mọi người cụ không có tội. Việc cụ đã làm
chẳng phải là tội lỗi, cũng chẳng phải là ăn trộm, ngược lại, có thể coi
nó như một chiến công của tình yêu.

- Amen! - Ông lão nói khẽ.

Amen! - Người lạ mặt nhắc lại - Còn bây giờ, cụ hãy nói cho tôi biết
ước nguyện cuối cùng của cụ.

- Tôi muốn có người sẽ săn sóc Maria.

Tôi sẽ làm việc ấy. Cụ còn muốn gì nữa không?

Người hấp hối bỗng mỉm cười và nói lớn:

- Tôi muốn được nhìn thấy Macta một lần nữa, thấy cả buổi đầu gặp gỡ,

khi tôi còn trẻ. Tôi muốn nhìn thấy mặt trời và khu vườn cũ này khi nó nở
hoa vào mùa xuân. Nhưng cái đó không thể nào có được, thưa ngài. Xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.