BÌNH MINH MƯA - Trang 130

Nó từ từ nhắm mắt lại. Khi nó mở mắt, Grigơ nhận thấy con ngươi của nó

có màu xanh lá cây nhạt và vòm lá rừng lấp lánh trong mắt nó như những
đốm lửa nhỏ.

- Nhưng bây giờ thì nó ngủ mở mắt. - Em bé buồn rầu nói tiếp. - người

già hay khó ngủ lắm. Ông cháu cũng vậy, cứ kêu rên cả đêm.

- Này Đanhi này, bác nghĩ ra rồi. - Grigơ nói. - Bác sẽ cho cháu một món

quà thú vị. Nhưng không phải ngay bây giờ, mà độ mười năm nữa.

Đanhi đập hai tay vào nhau:

- Ôi thế thì lâu quá!

Cháu hiểu không, bác còn phải làm ra nó đã chứ.

- Nhưng nó là cái gì kia, bác? - Sau này cháu sẽ biết.

Chả lẽ suốt đời bác, bác chỉ làm được có dăm sáu thứ đồ chơi thôi hay
sao? - Em bé nghiêm nghị hỏi.

Grigơ bối rối.

- Không, không phải thế. - Ông cãi lại một cách không được quả quyết. -

Có thể bác sẽ làm xong vật ấy trong vài ngày. Nhưng những thứ đó người ta
không cho trẻ con. Bác thường chỉ làm ra những món quà cho người lớn.

- Cháu sẽ không đánh vỡ đâu mà - Đanhi năn nỉ và nắm lấy ống tay áo

ông kéo lại - Mà cháu cũng chẳng làm hỏng đâu. Đấy, rồi bác xem! ông
cháu có một chiếc thuyền thủy tinh bé tí tẹo. Cháu vẫn lau bụi cho nó đấy
nhưng cháu có làm sứt nó tí nào bao giờ đâu.

"Cái con Đanhi này làm mình rối tinh lên rồi đây". Grigơ bực bội nghĩ

thầm và rồi ông lặp lại những điều mà người lớn thường nói với trẻ con khi
lâm vào thế bí.

- Cháu hãy còn bé và có nhiều điều cháu không hiểu. Hãy học tập tính

kiên nhẫn. Còn bây giờ thì cháu đưa cái lẵng đây cho bác. Cháu ì ạch mãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.