BÌNH MINH MƯA - Trang 136

con gái đẹp cần phải biết ăn mặc sao cho nổi bật hẳn lên giữa những người
chung quanh. Nói chung, bài diễn văn dài dòng của ông về chuyện đó có thể
tóm tắt lại là trong những đêm trắng nhất thiết phải mặc áo đồ đen và ngược
lại, trong những đêm tối trời nên bận đồ trắng để phô sắc trắng lấp lánh của
nó.

Không thể nào cãi lại ông Ninxơ, Đanhi mặc chiếc áo dài nhung đen, loại

nhung lụa tuyết rất mịn. Bà Magơ- đa đã mượn trong kho phục trang của
nhà hát cho nàng chiếc áo đó.

Khi Đanhi đã mặc xong, bà Magơđa phải chịu là ông Ninxơ có lý: không

gì có thể tôn nước da mai mái nghiêm nghị trên gương mặt của nàng và đôi
bím tóc dài lấp lánh vàng mười của nàng bằng thứ nhung huyền bí ấy.

Này Magơđa, mình trông mà xem - Chú Ninxơ nói khẽ - Con Đanhi
đẹp như thể nó đi gặp người yêu trong buổi đầu tiên ấy.

Đúng vậy. - Bà Magơđa trả lời - Thế mà lần hẹn đầu tiên khi ông đến
gặp tôi, tiếc rằng tôi lại chả được thấy ông là một anh chàng điển trai si
tình. Ông chỉ là một anh chàng ba hoa.

Và bà Magơđa đặt một cái hôn lên mái tóc của chồng.

Buổi hòa nhạc bắt đầu sau khi khẩu đại bác cũ kỹ ở ngoài cảng nổ phát

súng thường lệ buổi tối. Phát súng báo hiệu mặt trời lặn.

Mặc dầu là buổi tối, cả nhạc trưởng, cả các nhạc công đều không thắp

những ngọn điện nhỏ trên những giá nhạc. Tối hôm đó trời sáng đến nỗi
những cây đèn lồng được thắp trong tán lá bồ đề hẳn cũng chỉ cốt để tạo cho
buổi hòa nhạc một không khí hội hè.

Lần đầu tiên Đanhi được nghe một bản giao hưởng. Bản nhạc gợi lên

trong lòng cô một nỗi xốn xang kỳ lạ.

Những âm thanh chuyển tiếp và những hồi sấm của dàn nhạc gợi lên

trong trí Đanhi không biết bao nhiêu là hình ảnh giống như trong những giấc
mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.