BÌNH MINH MƯA - Trang 140

GIÓ "XÔRĂNGGƠ"

Đoàn thám hiểm Nam Cực của đại úy Xcốt đã bỏ mình trong những trận

bão tuyết ghê gớm nổi lên ở châu Nam Cực mùa xuân năm 1911.

Từ bức tường băng Rôxơ, sáu người đã dùng ván trượt tuyết đi về phía

địa cực.

Họ đã đi hơn một tháng trời. Chỉ có năm người tới nơi. Một người ngã

xuống kẽ nứt của băng và chết vì chấn thương sọ não.

Gần đến địa cực, Xcốt, người đi đầu, bỗng dừng lại: có vật gì đen đen trên

tuyết trắng. Vật đó là lều của Amunxen bỏ lại, người Na- uy đã đến trước
người Anh. Xcốt chợt hiểu rằng thế là hết, rằng sau chuyến này, họ không
thể nào vượt nổi con đường về dài tới một ngàn cây số, không thể nào lê nổi
đôi chân đẫm máu trên băng tuyết. Họ bèn chia đều thuốc độc, mỗi người
một phần.

Trên đường về, trung úy Ôtxơ, con người xứ Ecôtxơ lầm lì, ngã bệnh.

Chứng hoại thư ở hai chân ông bắt đầu hoành hành. Mỗi bước đi là mỗi
bước kinh khủng, mủ lẫn với máu rỉ ra ngoài đôi ủng da tuần lộc và để lại
trên bàn trượt tuyết những giọt như giọt sáp. Ôtxơ biết vì ông đoàn thám
hiểm sẽ bị chậm lại và mọi người có thể bị chết. Và ông đã tìm được lối
thoát.

Trong cuốn nhật ký của Xcốt, tìm thấy cùng với bốn xác người, một năm

sau cuộc thám hiểm, chuyến đó đã được ghi lại như sau:

"Ngày mười một tháng Ba. Ngày và đêm cuối cùng chúng tôi chỉ đi nổi

có ba dặm. Mặc dầu đau đớn không thể tả xiết Ôtxơ vẫn theo kịp chúng tôi,
nhưng chúng tôi đi hết sức chậm. Ngày hôm qua Ôtxơ đòi chúng tôi để ông
lại trong túi ngủ đặt trên tuyết nhưng chúng tôi không thể nào làm chuyện đó
và khuyên ông tiếp tục đi. Đến ngày cuối cùng ông vẫn không để mất đi,
không cho phép mình mất đi hy vọng. Đến đêm, chúng tôi dừng lại. Ôxtơ
trao cho tôi một bức thư ngắn nhờ chuyển cho gia đình nếu chúng tôi còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.