BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 234

CHƯƠNG

64

TẾ BÀO

C

ánh cửa lớn ở đầu bên kia cây cầu mở ra, Tiến sĩ Tần Hải mang theo

ba nhân viên nghiên cứu bước ra.

Tần Hải đẩy đẩy gọng kính: “Trung tướng Mông, đây là lần thứ sáu

trong tháng ông nói với tôi đã tìm ra ‘người sửa chữa’ rồi.”

Mông Kiến Quốc chắp hai tay đằng sau, hai chân hơi giang ra, đứng giữa

cầu như một ngọn núi.

“Tôi khẳng định lần này chính là người các vị cần tìm.” Mông Kiến

Quốc trầm giọng nói.

Tần Hải bó tay nói: “Lần nào mà ông chẳng bảo như thế? Thôi đi Trung

tướng, truyện ‘sói đến rồi’ chẳng vui tí nào cả…”

Mông Kiến Quốc: “Thế thì sao anh còn ra đây?”
Tần Hải: “… Nếu mục đích ông tới là để tham quan đồng thời ghi nhớ

hết những trang thiết bị nghiên cứu ở đây thì…” Tần Hải ngạo mạn nói với
vẻ thương hại và tiếc nuối: “Trung tướng Mông, rõ ràng là trí lực của ông
còn lâu mới đủ.”

Mông Kiến Quốc: “Anh không cần chứ gì? Vậy tôi dẫn về.”
Tần Hải đẩy gọng kính, liếc Quyết Minh một cái với vẻ chê bai, giơ tay

ra làm động tác đo chiều cao trên đầu cậu. Quyết Minh chỉ cao đến cằm
Tần Hải, cậu chẳng hiểu gì hỏi: “Sao chú kỳ lạ thế?”

Tần Hải: “Cậu mới kỳ lạ ấy!”
Quyết Minh chau mày: “Chú mới kỳ lạ. Cả nhà chú đều kỳ lạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.