BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 100

lấy ví tiền ra cho bà xem ảnh chụp của anh với ba hồi nhỏ, còn kể chuyện
bọn trẻ con ở nơi tị nạn.

“Đúng rồi.” Mông Phong nói: “Trong đó có nhiều trẻ con lắm, mọi người

cùng chăm sóc bọn trẻ, cùng trò chuyện…”

Trác Đình không khỏi bật cười, hỏi: “Các anh còn kiêm luôn nhiệm vụ

trò chuyện với người già nữa à?”

Bà cụ lẩm nhà lẩm nhẩm, tâm tình đã dịu lại, vừa cầm tấm ảnh của Mông

Phong vừa khóc lóc kể lể, sau cùng nắm lấy tay anh, nói mấy lời cảm ơn.

Mông Phong nói: “Hãy sống đi, để sau này chúng ta còn được quay về.

Chờ tới lúc nơi này không còn bệnh dịch, mọi người sẽ cùng nhau về nhà.”

Bà cụ mắt đỏ hoe, gật gật đầu, dựa vào lòng Trác Đình, cô xót xa vuốt

nhẹ mái tóc hoa râm của bà.

Lưu Nghiễn biết, Mông Phong từ nhỏ được bà nội tự tay chăm sóc nuôi

dạy, thế nên anh rất gắn bó và thương yêu bà. Những người vốn luôn cứng
cỏi mạnh mẽ khi thể hiện mặt dịu dàng lại khiến người ta xúc động nhất.
Cậu ngơ ngẩn nhìn Mông Phong, trong lòng có một thứ cảm xúc không thể
nói được bằng lời đang lan tỏa.

Mông Phong như có thần giao cách cảm, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu

Nghiễn mỉm cười. Lưu Nghiễn xử nốt chỗ mì còn lại, phủi tay một cái rồi
nhảy xuống.

Đoàn người đi giữa sườn núi mờ sương, tiến sâu vào trong cốc.
Trưa cùng ngày, họ dừng chân nghỉ ngơi, lác đác có vài người đuối sức

theo không kịp, Lại Kiệt đành phải giảm tốc độ xuống. Khi đang vượt qua
một khe núi sâu thì mặt đất bỗng nhiên chấn động, mọi người trong đoàn
bắt đầu hoảng hốt.

Lại Kiệt xoay người giơ tay ra hiệu im lặng, Trác Dư Hàng lập tức dẫn

theo lính của mình chạy lên trước dàn trận bảo vệ.

Đột nhiên có một quái vật khổng lồ từ trong khe núi bước ra, khi nó

giáng chân xuống đất phát ra tiếng “rầm” dữ dội, hợp thể Oaks lại xuất
hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.