BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 117

“Oa!” Cả bọn líu cả lưỡi.
Lưu Nghiễn lại hỏi: “Có giành được giải gì không?”
“Có.” Bạch Hiểu Đông gật đầu: “Huy chương vàng.”
Cả bọn: “…”
Khóe miệng Lưu Nghiễn giật giật, Bạch Hiểu Đông tiếp: “Còn có những

giải đấu khác nữa… Nhưng đến tháng Tám… bệnh dịch bùng nổ nên đã
hủy bỏ, bọn tôi muốn về nhà nhưng huấn luyện viên không cho, về sau thầy
ấy đã chết, mà bạn gái của tôi cũng…”

Lại Kiệt bỗng hỏi: “Cậu có bạn gái à?”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Ừ, cô ấy cũng thuộc đội tuyển quốc gia, bên Nhu

Đạo, tôi còn đấu không lại cô ấy nữa kia.”

Mông Phong và Lại Kiệt gật đầu thông cảm.
Bạch Hiểu Đông cúi gằm đầu, nói: “Nhưng rốt cuộc cũng phải chia tay,

hầy.”

“Tại sao?” Lưu Nghiễn hỏi: “Cô ấy còn sống chứ?”
Bạch Hiểu Đông nói: “Vẫn còn sống, cô ấy bảo tôi quá ngốc, hơn nữa…

chẳng có chủ kiến gì cả. Đội tuyển quốc gia đã giải tán, cứ ngây người ở lại
Trung tâm tị nạn cũng rất nhàm chán, cho nên tôi tìm ít việc giải sầu, thay
đổi tâm trạng… Ừm, có điền vào một tờ đơn, đánh dấu vào câu ‘Nguyện
hiến dâng vì Tổ quốc’… viết thêm sở trường, photo công chứng rồi nộp
lên, một tuần sau họ tiêm vắc xin và gửi tôi tới đây.”

Lại Kiệt: “…”
“Tôi ngốc lắm hả?” Bạch Hiểu Đông mong đợi hỏi ra một câu.
“Không ngốc chút nào hết.” Mọi người đồng thanh đáp lời.
Bạch Hiểu Đông mỉm cười đầy cảm kích, Lại Kiệt vỗ vỗ vai cậu ta,

khích lệ nói: “Hiểu Đông là một chàng trai rất tốt mà, sẽ có cô gái khác
thích cậu thôi.”

Mông Phong gõ bát đánh “keng” một tiếng, ném cho Lưu Nghiễn cái liếc

mắt cảnh cáo, Lưu Nghiễn lập tức hiểu rằng anh đang cảnh cáo “Em đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.