BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 124

Chúng tôi rời khỏi Bắc Kinh, những khu vực rộng lớn như quận Triều

Dương và đại lộ Trường An hẵng còn rất nhiều thây ma, đế đô vẫn được
bảo tồn vô cùng toàn vẹn, rồi sẽ có một ngày chúng tôi quay lại nơi đây.

Lại Kiệt đem về kha khá thức ăn, gồm cả đồ hộp, gạo và thực phẩm đóng

gói.

Chúng tôi tiếp tục hành trình rong ruổi trên quốc lộ 102, tiến vào Cát

Lâm và Liêu Ninh. Chỗ này vốn là vùng hoang vắng hẻo lánh, cách xa
thành phố, suốt dọc đường có không ít tháp tín hiệu treo cờ tổ quốc trên
đỉnh, chứng tỏ công việc tìm kiếm cứu nạn tại nơi đó đã kết thúc.

Ở chốn hoang vu mênh mông này, ngay cả thây ma cũng chẳng tìm được

vài mống, giữa bầu trời mịt mờ ảm đạm và mặt đất xanh bao la, chỉ có
chiếc xe đơn độc này của chúng tôi.

Ngày 22 tháng 6, tiết Hạ Chí.
Xe căn cứ dừng bánh ở bờ sông tận cùng phía nam Hắc Long Giang,

5800 bắc, hiện giờ là mùa hè ngắn ngủi của năm. Nhiệt độ không khí bên
ngoài chỉ có 13oC, thành phố không có đêm Mạc Hà.

Nền trời toàn một màu xắm trắng kéo dài đến vô tận, ban ngày đã chiếm

tới 19 tiếng đồng hồ, thượng nguồn dòng Hắc Long Giang từ phía tây thôn
Lĩnh Lạc Cổ ào ào đổ xuôi, đem theo cả hơi lạnh.

“Lưu Nghiễn!” Lại Kiệt đang cúi người rửa mặt bên bờ sông: “Lấy thiết

bị ra đi! Bắt đầu dò tìm!”

Lưu Nghiễn đứng dưới bầu trời xanh bao la, chăm chú điều chỉnh một

cái máy dò tìm sinh mệnh kiểu mới, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Bầu trời gần sát như thể chỉ cần vươn tay là chạm tới, dãy núi tuyết phủ

quanh năm nhấp nhô trải dài tới tận phương xa. Cậu tháo kính râm xuống,
đẩy phạm vi dò tìm lên mức tối đa, trên màn hình vẫn tối đen, mạng lưới
xanh lục bao trùm khắp nơi, song không có lấy một điểm sáng nào.

“Không có ai hết.” Lưu Nghiễn báo cáo.
Lại Kiệt: “Sao thế được, cầm lại đây tôi xem nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.