BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 129

Lưu Nghiễn nằm bò trên bàn làm việc, định bụng nghỉ ngơi một lát, song

lại bất giác chìm vào giấc ngủ.

Cậu mơ thấy khắp núi đồi thây ma lúc nhúc, khuôn mặt của chúng xa lạ

mà mơ hồ, chỉ đứng yên dõi mắt theo cậu. Trong mơ, dường như cậu đang
đứng giữa biển thây ma, tất cả đều đứng yên không nhúc nhích, trợn trừng
mắt chòng chọc nhìn cậu, cảnh tượng đó còn khiến người ta sợ hãi hơn lúc
tháo chạy hay chiến đấu.

Chợt cậu phát hiện mình đang ôm một con thây ma nhỏ trong lòng, đứa

bé mở to mắt, bình thản nhìn cậu, Lưu Nghiễn kinh hoàng hét lên, vội hất
đứa trẻ thây ma xuống. Cậu hoảng hốt kêu gào trong cơn mơ, liên tục quay
đầu tìm kiếm lối thoát, không có con thây ma nào ngăn cản, nhưng bất kể
cậu chạy hướng nào, trước mặt đều là bầy thây ma ngút ngàn vô tận.

“Dậy ăn tối.” Trác Dư Hàng lạnh giọng gọi.
Lưu Nghiễn choàng tỉnh, trên đầu ướt rượt mồ hôi, cậu chống một tay đỡ

trán, mặt mày tái mét dựa vào bàn làm việc thở dốc từng cơn.

Trác Dư Hàng hỏi: “Cậu bị cảm à?”
Lưu Nghiễn lắc đầu, run giọng đáp: “Tôi không sao… Đồ ăn đâu?”
Trác Dư Hàng cười giễu một tiếng, bước ra ngoài cầm hộp cơm đem vào.

Lưu Nghiễn nương theo ngọn đèn, nhìn về phía chậu cây nhỏ mới trồng.

Cành cây cắm trong đất, trên viền lá xanh bắt đầu xuất hiện màu úa

vàng, tựa như được mạ lên một sắc vàng ảm đạm.

Trác Dư Hàng đặt phịch hộp cơm lên bàn làm việc, Lưu Nghiễn lấy lại

tinh thần, mở cặp lồng bắt đầu ăn sủi cảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.