BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 143

chỗ thích hợp trò chuyện đâu, theo tôi.”

Cô đẩy xe đi trước, băng qua một đoạn hành lang, đây chính là hầm tị

nạn đã được cải tạo từ hầm mỏ, bốn phía thông nhau, hai mép đường hầm
chẳng có lấy một cái biển báo giao thông, có chỗ dùng xi măng trát tường,
có đoạn u tối ẩm ướt dùng cọc gỗ chống gia cố. Ôn Ngọc Hồng ra hiệu cho
hai người dừng lại, còn cô tiến tới lối ra nhìn quanh xem xét.

Một đội lính tuần tra lười nhác ngồi trên xe mỏ chạy băng qua, tay Lưu

Nghiễn mở một thiết bị mini, tắt âm báo, bắt đầu thăm dò.

Trác Dư Hàng thấp giọng hỏi: “Cái gì đấy? Cậu nghĩ có thể tin được cô

ta không?”

Lưu Nghiễn đáp: “Thiết bị thăm dò máy móc của Tiến sĩ Ngụy cho tôi,

có thể dò ra mọi máy móc cơ quan, mìn và cả súng ống xung quanh, tôi phụ
trách dò tìm cạm bẫy, còn anh phụ trách đề phòng người khác, hăng hái
chút nào… Anh thấy cô ta không đáng tin à?”

Mặt Trác Dư Hàng lạnh lùng nghiêm nghị, không hé nửa lời, một lúc sau

nói: “Tôi không biết, trực giác của một sát thủ cho tôi hay, cô ấy tin được.”

Lưu Nghiễn thuận miệng rằng: “Anh biết người lần trước nói với tôi và

Mông Phong câu ‘đây không phải chỗ thích hợp trò chuyện, theo tôi’ là ai
không?”

Trác Dư Hàng không đáp, Lưu Nghiễn chậm rãi tiếp: “Chính là em gái

của anh, bọn tôi đi theo cô ta, kết quả Mông Phong bị nổ văng gần hai
mươi mét.”

Trác Dư Hàng lạnh giọng: “Vì thế ban nãy cậu để mặc cô gái này…”
Lưu Nghiễn nói: “Ừm, bởi vì lúc đó, nếu tôi bắn chết em gái anh thì mọi

việc dễ dàng hơn nhiều, đúng không? Nhưng tôi không chắc rằng cô gái
này không có một vị anh trai sát thủ tội nghiệp, luôn thương yêu, ngóng
trông em gái về nhà an toàn hay không.”

Trác Dư Hàng lặng im.
Bọn lính đi qua, Ôn Ngọc Hồng mới đón lấy chiếc xe Lưu Nghiễn đẩy

tới, tiếp tục bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.