Mông Phong nhảy bật lên lùi lại, còn đang ở trên không đã chĩa nòng
súng vào Andrey, lên đạn. Từ ngực hắn bỗng phóng ra một xúc tu, bắn về
phía Mông Phong như một mũi tên.
Mông Phong lập tức ý thức được nguy hiểm, vội vàng nghiêng người né
tránh. Ngay lập tức cái xúc tu quật ngang qua, xé rách cả áo chống đạn lẫn
chiếc ba lỗ bên trong của anh, khẩu súng bị hất văng ra xa. Mông Phong rơi
ầm xuống đất, trên lưng là một lằn roi sâu đến mức thấu vào tận xương,
máu trào ra từ mồm.
Andrey nở nụ cười quái dị từ từ đứng dậy, cố gắng giữ con dao găm quân
dụng trên cổ.
Mông Phong không kìm được ho ra một búng máu, trong nháy mắt, đầu
xúc tu tách ra làm đôi, quấn lấy chân Mông Phong, xách ngược anh dậy.
Lưu Nghiễn leo lên được tới bàn điều khiển, gạt mạnh cần điều khiển
xuống.
Ầm một tiếng, cả công trường rung chuyển dữ dội, tất cả đèn đóm tắt
phụt.
Vào đúng khoảnh khắc tắt đèn đó, tiếng súng vang lên, Lại Kiệt ở cách
đó hai trăm mét nổ súng.
Một phát đạn bắn đứt đôi cái xúc tu, chất dịch nhầy nhụa bắn ra tung tóe.
Mông Phong rơi xuống sàn, xoay mình mò mẫm trong bóng tối. Lại Kiệt
mình đầy thương tích leo ra khỏi ống thép.
“Ầm” một tiếng nữa, hệ thống điện của công trường được khởi động trở
lại, bốn bề lại được chiếu sáng, băng chuyền chuyển cơ thể nát bươm của
Andrey vào hệ thống nghiền. Lưu Nghiễn khởi động bốn cái búa liền một
lúc, tiếng động ầm ầm vang lên, bên trong máu thịt tung tóe, bắn đầy vào
vách chắn. Máu theo khe hở tràn ra ngoài, chảy đầy đất.
Lưu Nghiễn khởi động một nút khác, băng chuyền lại hoạt động, đẩy
đống xương thịt bị nghiền nát của Andrey vào lò luyện.
Cuối cùng, khi tất cả các thiết bị đều đã dừng, cậu mệt mỏi đổ gục bên
bàn điều khiển, thở ra một hơi dài.