BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 203

những vấn đề tiếp theo.”

Giọng nữ nói: “Tôi đi nói chuyện với phòng nghiên cứu tầng chín.”
Trong máy bộ đàm lại yên tĩnh, một lát sau, Lại Kiệt ý thức ra được tính

nghiêm trọng của vấn đề, lên tiếng: “Huấn luyện viên?”

Dòng tư duy bị cắt ngang, Trịnh Phi Hổ nói: “Lại Kiệt, cậu và các đồng

đội đã làm rất tốt, không phụ lòng mong mỏi của tôi. Tàu sân bay Ninh
Viễn sẽ rời vùng biển quốc tế đi đón tất cả đồng bào. Xin hãy xuôi theo
dòng chảy của Hắc Long Giang tiến về cửa biển. Dọc đường, Lưu Nghiễn
hãy dùng máy định vị phát tín hiệu về cho tàu sân bay. Chúng tôi sẽ cố
gắng đưa tàu ra tiếp ứng trong thời gian nhanh nhất.”

“Nhất định phải dùng mọi biện pháp để bảo quản tốt những tư liệu quý

báu thu được từ phòng thí nghiệm trong mỏ khoáng.”

Lại Kiệt: “Thiếu tướng, thế còn đám Tây mũi lõ và những người Hàn

Quốc, Triều Tiên thì sao? Phải xử lý thế nào?”

Trịnh Phi Hổ: “Các cậu tự quyết định. Tất cả thành viên của đội Cơn

Lốc, tôi tự hào về các cậu.”

Mông Phong: “…”
Lại Kiệt: “…”
Lại Kiệt và Mông Phong giống như bị sét đánh trúng, đờ người ra đấy,

mãi không định thần lại nổi. Phải gần một phút sau Lại Kiệt mới mở miệng:
“Cậu nghe được câu cuối cùng ông ấy nói là gì?!”

“Tôi tự hào về các cậu.” Lưu Nghiễn đáp: “Chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi

thôi.”

Mông Phong không thể tin nổi: “Thật là câu này à?!”
Trác Dư Hàng: “Phải đấy, ‘tôi tự hào về các cậu’. Câu này kỳ lạ lắm à?”
Lại Kiệt xoay một vòng tại chỗ, ngỡ ngàng xoay tới xoay lui đến cả nửa

ngày, sau đó hỏi: “Đội phó, cậu nghe thấy huấn luyện viên nói thế thật à?”

Lưu Nghiễn: “Đủ rồi đấy! Hai người rõ ràng là sự sỉ nhục của thầy ấy!

Khẩn trương chuẩn bị lên đường cho tôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.