BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 204

Trong đêm dài, Lại Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Chỗ nào cũng là người, tám

mươi ngàn người xếp hàng đen kịt trên bình nguyên, mang theo vật tư trốn
chạy. Lại Kiệt cho các thành viên trong đội thay nhau nghỉ ngơi, tới chỗ tập
trung của những người Trung Quốc, chọn ra đội trưởng. Cứ mỗi mười
người có một tiểu đội trưởng, một trăm người là mười đội, mở rộng ra đến
một nghìn người, mười nghìn người, cuối cùng là năm mươi nghìn người.

Việc chỉ huy điều động mất rất nhiều thời gian, may mà Lại Kiệt sớm đã

học qua giáo trình từ hồi còn trong K3, cuối cùng cũng thuận lợi sắp xếp
được một đội dân quân hùng hậu. Trước khi bình minh lên, Lại Kiệt nói với
các đội trưởng của đội một ngàn người: “Đi gọi tất cả mọi người dậy, chuẩn
bị lên đường.”

Từ đỉnh núi phía xa bắn lên pháo tín hiệu, phía binh lính Nga sau khi

thấy đội Cơn Lốc chuẩn bị khởi hành cuối cùng cũng phái đại diện xuống
để thương lượng.

Một viên sĩ quan trượt xuống sườn núi, hai tay giơ cao, ra hiệu không có

vũ khí. Lại Kiệt ra lệnh tạm hoãn việc di tản, dẫn theo một người phiên
dịch bước qua.

“Trung tá Soloviev.” Viên sĩ quan tự giới thiệu.
“Lại Kiệt, thượng úy.” Lại Kiệt đáp lại.
“Đồng bào của chúng tôi, các vị định xử lý thế nào?” Soloviev hỏi.
Lại Kiệt: “Đưa họ về căn cứ của Trung Quốc ở vùng biển quốc tế, ở đó

vô cùng an toàn, không cần phải lo lắng…”

Soloviev: “Chuyện này…”
Lại Kiệt: “Bên trong mỏ khoáng đã bị lây nhiễm rồi, quân đội Trung

Quốc rất nhanh sẽ cho nổ sập chỗ đó thôi. Các anh không quay lại được
đâu.”

Soloviev trầm ngâm, Lại Kiệt lại nói: “Các anh có thể bỏ vũ khí xuống,

đi theo chúng tôi. Trên tinh thần nhân đạo của Tổ chức cứu nạn quốc tế,
chúng tôi sẽ tiếp nhận các anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.