BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 248

Trong phòng quan sát tràn ngập ánh sáng xanh, nó dịu dàng khuếch tán,

tràn vào từng góc nhỏ, chìm vào lòng đất trước sự chứng kiến của tất cả
mọi người.

“Huyền địa cầu” không ngừng mở rộng, ngày hôm đó gần như tất cả mọi

người đều được nhìn thấy “Huyền”. Nó men theo ngọn tháp của khu số 7 từ
từ lan xuống, phủ lên đó quầng sáng dịu dàng, cứ thế xuống đến đại sảnh
dưới chân tháp.

Một luồng sáng lớn màu xanh lướt qua khu số 7, Lưu Nghiễn đứng giữa

đại sảnh không thể tin được đưa tay lên, “Huyền địa cầu” xuyên qua cơ thể
cậu, đi vào lòng biển.

Bốn bề trở lại yên tĩnh, tất cả các phần của “Huyền địa cầu” rời khỏi thế

giới trên mặt đất, trở về lòng địa cầu.

Trên tầng cao của tháp trung ương.
Quyết Minh mở mắt ra trong tiếng kêu của máy đo điện tâm đồ, ánh mắt

tràn đầy sợ hãi. Cậu không ngừng vùng vẫy, khiến đồ đạc xung quanh
giường bệnh văng đổ lung tung.

“Giữ chặt cậu ta!” Tần Hải ra lệnh.
“Chuyện gì thế?!” Có người ngay lập tức gào lên.
Trương Dân: “Quyết Minh!”
Phút chốc, cả phòng quan sát trở nên hỗn loạn, Quyết Minh hét lên: “Các

người làm gì thế?! Đây là đâu?!”

Một viện sĩ già giữ lấy Quyết Minh, cậu ra sức giãy giụa, vừa đạp vừa

húc ông ta, gào lên: “Thả tôi ra!”

Viện sĩ già: “Cậu bé! Trấn tĩnh nào! Chúng ta không có ác ý!”
Tần Hải nói: “Thầy đừng xông vào nữa! Cẩn thận cậu ta tấn công! Mau

chuẩn bị thuốc an thần!”

Trương Dân gầm lên: “Không được tiêm thuốc an thần!!”
Mông Kiến Quốc không nói lời nào, vặn mạnh nắm đấm cửa mấy phát,

đẩy thẳng cửa ra, lao vào như một cơn gió, giữ lấy tay Quyết Minh, trầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.