BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 71

Trong hành lang lúc này đã trở về tĩnh lặng, chỉ có bốn người thi nhau

điên cuồng ho khan. Trong tay họ có ba khẩu súng, Mông Phong ôm Lưu
Nghiễn đứng dậy, ra hiệu cho cả bọn tháo chạy, chạy được một đoạn tới
giữa hành lang thì dừng lại.

Lưu Nghiễn hiểu ý, móc chùm chìa khóa mở một cánh cửa rồi lách vào

trong.

Mông Phong ra ngoài kéo mấy tên lính gác hôn mê vào, lột sạch quần áo

giày dép của chúng cho mọi người thay, nhất thời trong phòng giam nhỏ
hẹp chật ních người.

Lưu Nghiễn dựa lưng vào tường, ngửa đầu nhìn trần nhà lấy lại bình

tĩnh, bắt đầu đi giày vào.

“Giờ ta chờ viện binh của chúng đến, mọi người có kế hoạch gì không?”

Mông Phong kéo ga giường xuống lau khô máu cho Lưu Nghiễn, cậu ngăn
lại: “Kệ em đi.”

Trác Dư Hàng nói: “Tôi muốn đi cứu em gái.”
Mông Phong hỏi: “Anh biết em gái mình bị nhốt ở đâu sao?”
Trác Dư Hàng đáp: “Cảm ơn các cậu đã thả tôi ra, tôi sẽ tự đi tìm, mọi

người đừng bận tâm chuyện của tôi nữa, sau này nếu có dịp tôi chắc chắn
sẽ nghĩ cách đền đáp.”

Mông Phong liếc nhìn Lưu Nghiễn, cậu nói: “Để anh ấy đi đi.”
Mông Phong nói: “Mọi người nên cùng hành động, trước mắt phải phá

vòng vây thoát ra ngoài rồi tính tiếp, Bạch Hiểu Đông, cậu có bảo vệ Lưu
Nghiễn được không?”

Cánh tay Bạch Hiểu Đông đang quấn băng, vết đạn bị bắn xuyên hôm

qua đã dùng ga giường băng kín lại, sắc mặt cậu ta hơi nhợt nhạt.

“Tôi… tôi không biết dùng súng, tôi chỉ biết Tán Đả thôi.” Bạch Hiểu

Đông đáp: “Nhưng tôi sẽ cố hết sức.”

“Tốt lắm.” Mông Phong tiếp: “Thế này, lát nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều

người tới, tôi phụ trách giải quyết bọn chúng, Lưu Nghiễn dẫn hai người
chạy ra cổng của khu nhà tù số 1, có thể giảm bớt áp lực tấn công từ bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.