BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 120

như lúc này đây, anh lễ phép trịng trọng hỏi ý kiến bố mẹ, thế nhưng họ đều
rất rõ rằng, về việc này trong lòng anh sớm đã có chủ ý rồi.

Từ Thục Vân không biết nói gì nữa, chỉ cảm thấy khó chấp nhận, trong

lòng thoắt buồn bã lạ lùng, đành đưa mắt cầu khẩn chồng, khuôn mặt Kỉ
Bồi Văn chỉ hiện vẻ im ắng như đang suy tư điều gì.

Nụ cười trên gương mặt Cố Duy Trinh và Uông Phàm gằm xuống,

không rõ thái độ gì, nhưng có ai hiểu lòng dạ con gái bằng mẹ, tâm tư giây
phút này của cô làm gì Uông Phàm không thấu tỏ. Bà định cất lời nói gì đó
nhưng cuối cùng cũng kìm lại. Không hiểu sao, không khí nói cười rổn
rãng lúc ban đầu giờ đã tan biến.

“Con đã nghĩ kĩ chưa?” Lúc này, Kỉ Bồi Văn mới mở lời.

Kỉ Đình nhìn bố, bình tĩnh đáp: “Con đã nghĩ kĩ rồi ạ, con chỉ áy náy

rằng, sau khi con đi rồi, trong nhà chỉ còn lại mỗi bố mẹ”.

“Thôi được... Con sang đó sẽ có một môi trường mà cạnh tranh, phấn

đấu hơn”. Trái với dự liệu, Kỉ Bồi Văn tiếp nhận sự việc này dễ dàng hơn
Kỉ Đình tưởng tượng rất nhiều.

“Anh... Ơ kìa !” Từ Thục Vân hướng sang chồng, giọng nói đầy lo lắng,

nhưng cuối cùng không biết làm sao, lại đành nhìn con, vành mắt đã bắt
đầu hoe đỏ. “Nếu có đi thật, thì cũng không phải đi ngay lúc này chứ?”

“Nếu mà mọi việc thuận lợi thì chắc cũng chỉ tháng sau thôi ạ”.

“Nhanh thế kia à?” Từ Thục Vân càng khó chấp nhận.

“Mẹ, mẹ đừng như thế”, nhìn dáng vẻ của mẹ, Kỉ Đình dỗ dành, trong

bụng có vài phần áy náy. “Có phải con đi đến tận chân trời góc biển thăm
thẳm nào rồi không quay trở về đâu, thành phố G cũng chẳng xa xôi gì, có
việc gì con về ngay cũng được, chẳng phải mẹ cũng hay qua trường bên đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.