BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 121

công tác rồi giao lưu này nọ sao, nếu mẹ muốn qua thăm con thì cũng dễ
thôi mà”.

“Kỉ Đình, con muốn đi thật à?” – Người lên tiếng là Uông Phàm.

Kỉ Đình dường như không ngạc nhiên trước câu hỏi của bà, “Vâng, dì ạ,

có điều về sau con không năng qua lại bên đó chăm sóc cho em Chỉ Di như
bây giờ được”

Uông Phàm định nói gì lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn bảo, “Chỉ Di thì

chú dì có thể chăm sóc được nhưng con mà đi...”

Kỉ Đình nhìn sang Chỉ Di, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiết như bấy

nay, “Chỉ Di à, nếu đợt này anh đi về, em mà có bạn trai rồi, nhất định phải
giới thiệu cho anh với nhé.”

“Ý của con là...”

“Mẹ !” Chỉ Di cắt ngang lời mẹ, ngẩng đầu lên, cười nói với Kỉ Đình:

“Anh sang bên đấy có một thân một mình, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy”. Cô
cười rạng rỡ nhưng giọt lệ cố kìm nén vẫn lấp lánh trong mắt, ai cũng nhìn
ra được.

Cơm nước xong xuôi, Uông Phàm với Từ Thục Vân không biết chuyện

trò gì trong bếp, Cố Duy Trinh với Kỉ Bồi Văn lại ngồi đọ cờ với nhau,
nhưng trong lòng hai người đều thấp thỏm không yên, khi quân pháo của
mình ăn được một con tốt của Kỉ Bồi Văn, Cố Duy Trinh mới đợm giọng
bảo, “Bồi Văn à, tính tình Uông Phàm nhà tôi bộc tuệch lắm, nói năng cú
ào ào, vợ chồng ông đừng cười nhé”.

Kỉ Bồi Văn cười méo mó, “Sao ông lại nói thế, chúng ta cần gì phải

khách khí? Thực ra tôi hiểu ý tứ của vợ chồng ông, vốn tôi cũng ngỡ là có
thể rước con gái nhà ông à về rồi, với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.