Đến tối, Kỉ Đình tình cờ chạm mặt Úc Hoa ngay ở đầu cầu thang khu kí
túc, cô vẫn hệt như mọi khi, chỉ cười cười gật đầu, rồi đi ngang qua người
anh, Kỉ Đình cũng vậy, nhưng lúc đó cô bước qua rồi, anh vội cất lời, “Úc
Hoa, cảm ơn cậu”. Trong lòng anh hiểu rất rõ, bất kể mục đích của cô là gì,
lần này cô cũng thiệt thòi quá.
Mạc Úc Hoa ngoái đầu nhìn anh, đầu cầu thang tối om, anh không thể
nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt cô, giọng nói của anh cũng lãnh đạm,
“Cám ơn tớ á? Cậu chớ có lầm, tớ không có ý giúp cậu đâu, tớ chỉ nói sự
thật thôi. Hơn nữa, tớ cũng phải nói luôn với cậu, tớ ghét nhất là những
người làm việc không chuyên tâm, tuy thế, lần này lại phạm đúng lỗi ấy”.
“Tớ cũng chỉ nói sự thật thôi, rằng bất kể cậu cố ý hay vô ý, kết quả vẫn
là vẫn giúp tớ, tớ vẫn nên cám ơn cậu, còn cậu có chập nhận hay không, tớ
không để tâm”, Kỉ Đình đáp.
Mạc Úc Hoa ngó anh, “Thế thì tớ lại phải nói thêm rằng, tớ khát khao
được giữ lại trong khoa hơn cậu nghĩ rất nhiều, có điều tớ không thèm để
cậu thua tớ theo cách này, lần sau cậu không gặp may thế đâu”. Khẩu khí
của cô vẫn rắn rỏi, Kỉ Đình mỉm cười, và anh tin cô cũng vậy.
Kỉ Đình không thể không thừa nhận rằng, anh rất có cảm tình với những
người con gái có vẻ ngoài bình thường những tính tình khoáng đạt như Mạc
Úc Hoa, nếu có rơi vào hoàn cảnh tương tự, anh biết mình không hành xử
được như cô. Từ lúc ấy, hai người tuy vẫn ngấm ngầm là đối thủ cạnh tranh
của nhau, nhưng mối quan hệ của họ đã dần dà tốt lên, họ thường gặp nhau
để bàn bạc về bệnh án, trao đổi những điều tâm đắc, thi thoảng còn cùng
dùng bữa ở nhà ăn bệnh viện. Đúng như những gì thầy Viên đã nói, Mạc
Úc Hoa tuy không đến mức giỏi giang lắm, nhưng những nỗ lực cùng sự
cần cù của cô hoàn toàn có thể bù lấp vào đó, xét về chuyên môn, cô vốn lì
lợm kiểu “không giải quyết cho xong quyết không từ bỏ”, cơ hồ tất thảy
thời gian dạo phố sắm sanh, trang điển ăn diện hay kết bè kết bạn của con
gái đều được cô đổ vào công việc hết, chỉ một điểm này thôi cũng đủ để