BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 135

Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình leo lên chính giữa sân thượng chẳng mấy chốc

đã trông thấy cô gái ấy, lúc này cô ấy đã vượt qua lan can phòng hộ đứng ở
phía ngoài rìa sân thượng, gió trên tầng thượng thổi đầu tóc cô rối tung, bộ
quần áo bệnh nhân màu trắng cũng phần phật trong gió, cả người lắc lư như
muốn ngã nhào, khiến người ngoài nhìn vào mà thót tim kinh hãi.

“Tiểu Lý à, có gì thì từ từ nói, đừng có làm chuyện dại dột”. Mạc Úc

Hoa không dám lại gần, sợ làm cô gái sợ hãi, chỉ đứng gào to từ đằng xa.

Cô gái ấy nhìn thấy hai người họ, liền òa khóc nức nở, “Bác sĩ Kỉ, anh

đã bảo là, chỉ cần tôi chịu chờ đợi, nhất định hạnh phúc sẽ đến, nhưng cuối
cùng cái gì đến đây, anh ta bảo người anh ta yêu không phải là tôi, anh ta
không thể quay đầu lại, các người lừa dối tôi hết!”. Cô gái nói, người ngã ra
phía ngoài, Kỉ Đình bất giác toát mồ hôi, chỉ đành vớt vát, “Hạnh phúc của
cô đâu nhất định phải là người đó mang tới, cô làm thế vì một người không
yêu cô có đáng không?”

“Đáng hay không ư?” Cô gái ấy vừa khóc lại vừa cười, “Không đáng thì

đã làm sao chứ, lẽ nào tình yêu, thích thì cho đi, chán thì đòi về, nói không
yêu là không yêu được sao?”.

Đúng là không thể, không biết vì đâu, thấy cô gái nói thẳng ra như thế,

Kỉ Đình đột nhiên thấy những lời thuyết phục của mình sao mà yếu ớt.

“Bảo với họ, kêu anh ta đến đây, có vài điều tôi muốn anh ta nói trước

mặt tôi. Cả cô ta, kể cả tôi có thua, cũng phải thua cho rõ ràng, minh bạch”.

Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình đều hiểu ý tứ của cô gái, họ quay lại cửa lên

sân thượng, truyền đạt lại câu nói của cô gái với nhân viên 110, sau đó rẽ
đám đông rời đi. Họ không phải chuyên gia đàm phán, họ chỉ muốn trông
thấy bệnh tình của cô gái kia tạm thời chưa có gì nguy hiểm, những thứ còn
lại, họ chẳng thể làm gì hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.