BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 137

sau đó hộc tốc chạy, bất chấp tất thảy mà đuổi theo bóng dáng ấy, giữa cơn
vội vã không rõ đã lách qua bao nhiêu người, đụng vào bao nhiêu cái vai,
cuối cùng anh đứng giữa dòng người, dáo dác tứ phía, đâu đâu cũng là
người nhưng chẳng thấy cô đâu.

Anh không tin đây chỉ là ảo giác, bóng dáng ấy đã lướt qua lướt lại biết

bao lần cả trong mơ lẫn khi còn thức, thế mà anh lại một lần nữa để mất cô.

Quảng trường nhỏ ở trước cổng bệnh viện không rộng rãi gì, Kỉ Đình

đứng đó, trời đã sâm sẩm tối, trước mặt không xa là cái ngã bảy nổi tiếng
của thành phố, anh không biết là cô đã rẽ theo hướng nào. Chưa có lúc nào
anh cảm thấy căm hẫn cái dòng người cuồn cuộn như lúc này, chỉ một chút
sơ sểnh, một con người đã biến mất tăm trong đó.

Anh đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng là biết đã bỏ lỡ cô, nhưng không cam

tâm rời bước, chỉ mong cô cảm nhận được nỗi kiếm tìm cùng sự chờ đợi
của anh, để quay đầu trở lại. Thực ra anh thừa biết là chẳng thể như vậy,
giữa hai người họ xưa nay đâu tồn tại sợi dây cảm ứng nào, nếu không thì
vì đâu buổi đêm cô quyết định dứt bước ra đi, anh lại chẳng hề mộng mị,
đến khổ đau cũng chẳng thấy mảy may?

Anh bỗng nhiên thấy người chập chờn nóng, lạnh, không cần phải lấy

tay sờ thử, cũng biết mồ hôi đã đọng lại thành lạnh ngắt trên trán.

Người quen trong bệnh viện liên tục đi ngang qua, người thì hỏi, “Kỉ

Đình à, sao lại ở đây thế?”, người lại trêu chọc, “Kỉ Đình, chờ người yêu
đấy hả?”, có người hớn hở chạy lại đứng bên cạnh, “Bác sĩ Kỉ Đình…”.
Anh gắng nén nỗi lòng, bình thản mỉm cười với họ, sau đó dõi mắt theo
bóng họ rời đi. Anh đúng là một người ngoan ngoãn, từ bé đến giờ, mọi
người đều thích khen ngợi anh, chỉ có một người từng bám vào đầu gối
anh, hỏi rành rọt từng chũ, “Kỉ Đình, anh cứ thế này có mệt lắm không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.