“Không uống thì cũng qua đó chào hỏi một câu đi, hay dở gì người ta
cũng là phụ nữ, thêm nữa bà chủ tụi tôi chẳng mấy khi mời người ta uống
rượu đâu, Chỉ An, chị bảo đúng không?” Cô gái cứ nhất quyết kì kèo. Chỉ
An nhún vai, chẳng ừ hử gì.
“Đi nào, qua chào hỏi một chút” Kỉ Đình liếc mắt nhìn Chỉ An một cái,
không biết làm thế nào, đành theo cô phục vụ ương bướng kia nửa mời nửa
kéo đưa đến một bàn nhỏ cách đó không xa. Lúc ấy, tiếng nhạc bỗng nhiên
tạm dừng lại, bên chiếc bàn là một đôi nam nữ trẻ tuổi, người phụ nữ vận
một chiếc đầm dài màu đỏ, mặt mũi sáng sủa xinh đẹp, còn người nam điển
trai vẻ nham hiểm, thấy Kỉ Đình có vẻ cố chịu đựng nhẫn nhịn mà đến,
người đàn ông đưa mắt nhìn cô gái, cười khẩy. “Đói khát ghê, xấu mặt quá
đấy !” rồi đút tay vào túi quần đi thẳng.
Cô gái trẻ được gọi là “bà chủ” cười cười cầm ly đứng dậy, “Tất cả các
quý ông bảnh bao đến với Tả Ngạn, tôi đều muốn mời một ly rượu”. Kỉ
Đình tỏ vẻ xin lỗi, “Thế thì hân hạnh cho tôi quá, có điều cũng không tiện
lắm, tửu lượng của tôi rất kém, không nhấp rượu bao giờ. Rất vui được
quen biết chị, tôi bận chút việc, xin phép….”. Anh gật đầu rời đi. Thấp
thoáng phía sau có người nói, “Trông hơi giống…”.
Anh không để tâm đến lời bọn họ nói, bởi anh phát hiện ra người pha
chế ở quầy bar vẫn còn đó, có điều giờ đây lại đổi thành một anh thanh niên
cao gầy, Chỉ An không biết đã đi đâu mất rồi. Anh mới rời bước khoảng
chừng 3 phút chứ mấy, nhất định cô chưa đi xa được, anh không nghĩ ngợi
gì thêm, băng mình đuổi theo ngay. Phía tầng dưới của Tả Ngạn chỉ là một
bầu tĩnh tại lặng phắc, cảnh huyên náo vừa rồi dường như ở thế giới nào đó,
anh dáo dác ngó khắp nơi, tứ phía đều không thấy cô đâu, phía cửa ra vào
không bóng người qua lại. Kỉ Đỉnh đụng phải nhân viên phục vụ vừa ra đón
khách đỗ xe quay trở lại, lập tức hỏi, “Cửa sau ở chỗ nào?”
Anh men theo hướng mà người phục vụ kia chỉ, tiếp tục đuổi theo ra
ngoài, cửa sau của Tả Ngạn là một con ngõ âm u nhỏ hẹp, chẳng có bóng