BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 153

Kỉ Đình im lặng, cứ thế kéo tuột Chỉ An đi tiếp như không nghe thấy gì.

Anh chàng kia giận dữ nói, “Thế này là thế quái nào, Chỉ An, nó là thằng
nào?”.

Chỉ An hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn Kỉ Đình, khoé môi nhếch lên,

“Phải rồi, anh là thằng quái nào?”.

Đôi má cô ửng đỏ, trên mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi, vẻ mơn mởn thanh

xuân mê hoặc lòng người, Kỉ Đình nhìn cô, “Chỉ An, em uống nhiều quá
rồi, đi về với anh”.

“Đi về, về chỗ nào cơ?” Cô vẫn cười cười.

“Chỗ nào cũng được, cứ đi theo anh.”

Chỉ An hơi nheo mắt lại, còn chưa kịp nói năng gì, cô đã bị anh chàng

kia xoay sang một bên, “Chỉ An, nếu phải đi thật, thì cũng phải cho anh
một lý do thuyết phục chứ”.

Chỉ An cười nhạt không nói, cô phục vụ mà Kỉ Đình đã quen mặt vội vã

lao đến giải vây, “Mọi người đừng có nóng, thế này đi, Tiểu Nguyên, biết
rõ tính nhau rồi, tối nay cứ để Chỉ An đi, anh này là người nhà của cô ấy,
Chi An uống với anh một ly, coi như cho qua việc này, được không?”.

Anh chàng tên gọi Tiểu Nguyên kia hừ một tiếng, làu bàu hồi lâu, cuối

cùng cũng mở miệng, “Anh thây kệ, Chỉ An, nếu là người nhà của em thật,
coi như anh bỏ qua”. Chỉ An chẳng nói năng chi, cô phục vụ kia mau mắn
bê từ quầy bar ra một ly rượu, chẳng nhiều nhặn gì, chỉ chưa đến một nửa
vại bia loại nhỏ, xem chừng là cố tình bảo vệ Chỉ An. Chỉ An thuận tay đón
lấy ly rượu, chẳng thèm đếm xỉa gì bập lên miệng ngay. Rượu còn chưa kịp
chạm môi, đã bị một bàn tay giật ra, Kỉ Đình cầm lấy ly, bình tĩnh nói với
anh chàng kia: Xin lỗi nhé, ly này để tôi uống thay cô ấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.