BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 17

cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch chỉ biết vùi đầu vào sách vở, chăm
chỉ học hành, ngày ngày cố gắng.

Khi ấy là thời kỳ tiểu thuyết Quỳnh Dao và Kim Dung nhan nhản khắp

nơi, thầm yêu và được trộm nhớ là thứ tâm sự phổ biến nhất của các cô cậu
nam thanh nữ tú đa sầu đa cảm. Cơ hồ trong lòng mỗi cô con gái đều có
một nỗi “đau thương tươi đẹp”, mỗi cậu con trai đều ảo tưởng vung kiếm
hành hiệp giang hồ. Mà những loại sách vở này tuyệt đối bị cấm đoán trong
đời sống của Kỉ Đình, trên giá sách của cậu, ngoài sách giáo khoa ra, chỉ có
Năm nghìn năm lịch sử với lại Mười vạn câu hỏi vì sao, hiếm hoi lắm mới
có mấy cuốn tiểu thuyết, nhưng cũng chỉ có cái kiểu Thép đã tôi thế đấy mà
thôi.

Một ngày nọ của năm thứ hai, Kỉ Đình phát hiện ra ở góc kín trong hộc

bàn của mình có một lá thư rất đẹp gấp thành hình trái tim, người viết thư
cho cậu là một cô nữ sinh học rất khá trong lớp, ở ngay khu nhà cạnh nhà
cậu. Kỉ Đình cũng hiểu bập bõm nội dung trong thư, nhưng cậu hoàn toàn
không thể nào tưởng tượng ra mối liên hệ giữa những tâm tư tình cảm thiếu
nữ mơ hồ ấy với cô bạn cùng lớp mỗi ngày vào học tan học đều đụng mặt.

Lưu Lý Lâm về mặt này sớm già dặn hơn cậu, kêu ầm lên là cô gái nọ

thầm thương trộm nhớ cậu rồi.

Kỉ Đình sợ bạn gái kia khó xử, nên không cho Lưu Lý Lâm rêu rao ra,

chỉ lẳng lặng cất kín lá thư. Cậu không ghét bỏ gì chủ nhân của lá thư ấy,
nhưng tất cả chỉ có thế. Tuy nhiên, cậu ngăn được thói lắm lời của Lưu Lý
Lâm chứ không chặn nổi bản thân mình khỏi mối băn khoăn nghĩ ngợi, lá
thư thoang thoảng hương thơm ấy cơ hồ đã mở ra một cánh cửa trong trái
tim cậu, đằng sau cánh cửa ấy dường như cất giấu một bóng hình bảng lảng
như có như không. Cậu không thích cô nữ sinh viết thư cho mình, thế thì
cậu thích ai? Mà thích là kiểu cảm giác gì kia chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.