BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 180

chỉ sợ làm Chỉ An thức giấc, xong việc anh vẫn không ngủ được, đành mở
mắt thao láo, lặng lẽ lắng nghe tiếng thở đều đặn của cô trong bóng tối, hóa
ra cô gái lúc điên cuồng thì hoang dã như con thú nhỏ này cũng biết mệt
mỏi, tiếng tích tắc phát ra từ đồng hồ cũng hòa nhịp với tiếng thở của cô,
anh cảm thấy mình chưa bao giờ được bình thản như lúc này, trong lòng
dâng lên một cảm giác đủ đầy viên mãn, khẽ cựa mình, nỗi hạnh phúc ấy
lại ứa lên tràn trề.

Chiếc giường hẹp quá, cô trở mình, chân đè lên đùi anh, làn da hơi lành

lạnh của họ áp vào nhau, dần dà trở nên ấm áp, anh nhớ đến thân hình trần
trụi dưới lớp chăn của cô, chính đôi chân này, một lúc trước đây thôi còn ép
chặt vào eo anh, căng tràn, thon thả, mịn màng, lấm tấm những giọt mồ hôi
nho nhỏ, cứ như vuông lụa lấp lánh sáng. Anh bất giác cắn chặt môi.

Cô vẫn chưa tỉnh giấc, khe khẽ xoay người, dường như đang cố tìm

kiếm dáng nằm phù hợp nhất, tay cũng giơ lên, rơi tõm vào chỗ khó chịu
của anh, anh chau mày, khẽ khàng gỡ bàn tay bướng bỉnh của cô, cô gạt tay
anh ra, cứ thế ôm chặt lấy chỗ đó, anh hít một hơi, “Đừng...”. Sau đó, anh
nghe thấy cô vùi mặt vào chăn, cười khúc khích, “Đừng gì cơ?”.

Đáng lẽ anh phải biết rằng từ nhỏ cô đã không phải là một đứa trẻ ngoan

ngoãn gì cho cam, “Đừng như thế...”, anh cắn tai cô nói.

“Cũng được.” Lần này cô ngoan ngoãn buông tay ra, trong giọng nói

cũng không thấy vẻ tiếc rẻ nữa. Anh lại càng khó chịu, đành nắm lấy tay
cô, “Đừng đi nhé!”.

Cô ra vẻ tức giận, “Lúc thì đừng thế này, lúc lại đừng thế khác, rốt cuộc

anh muốn thế nào?”.

Anh sợ run người, mặt đỏ bừng, vội che miệng cô lại, sớm muộn gì cô

cũng giày vò anh đến chết mất thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.