BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 197

Buổi tối hôm trở về nhà, Chỉ Di gọi điện cho anh, “Hình như em làm

hỏng mọi thứ thì phải, có lẽ ngay từ đầu em không nên đến”.

“Việc này không dính dáng gì đến em đâu, em đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Không phải anh an ủi Chỉ Di cho có, anh và Chỉ An giống như đang ở

trong một chiếc bong bóng bảy màu khổng lồ vậy, bốn bề ánh sáng lấp lóa,
ngọt ngào tới hư ảo, không thể chống nổi dù chỉ một cú chọc khẽ của bất cứ
ai. Kể cả Chỉ Di không xuất hiện, giấc mộng của anh sớm muộn gì cũng tan
vỡ mà thôi.

Anh đã dành cả một thời hoa niên để mong đợi cô, ngóng chờ cô, kiếm

tìm cô, thế nhưng cô chỉ dành cho anh một khoảng thời gian bằng ba điếu
thuốc.

Một tuần sau đó, Mạc Úc Hoa bất chấp sự phản đối dữ dội của cả khoa,

nhất quyết xin nghỉ phép để bay đến Thượng Hải, trước khi lên đường, Kỉ
Đình hỏi cô, “Có đáng không?”.

Mạc Úc Hoa đáp, “Có thể là không đáng, thế nhưng tớ chưa từng so

đo”.

Sau khi cô hết phép, trở về bệnh viện được ba tháng, kỳ thực tập đã đến

hồi kết thúc, vấn đề ai ra đi, ai được giữ lại đã chính thức được đặt lên mặt
bàn, so giữa biểu hiện nhất quán của Kỉ Đình và đợt nghỉ rơi đúng vào thời
kỳ then chốt của Mạc Úc Hoa, ai nấy đều đã rõ câu trả lời. Phía bệnh viện
đã chính thức liên hệ ký kết hợp đồng với trường đại học của Kỉ Đình, tất
cả chỉ chờ Kỉ Đình trở về trường, thực hiện công đoạn bảo vệ luận văn cuối
cùng là hoàn thành thủ tục. Thầy Viên cũng đã đích thân đến nói chuyện
với Mạc Úc Hoa, cô hoàn toàn tâm phục khẩu phục với kết quả ấy.

Thế nhưng, một việc tưởng như đã an bài cuối cùng chỉ vì một quyết

định đột ngột của Kỉ Đình mà làm cho mọi người được một phen bất ngờ.
Sau khi trở về trường đại học, hoàn thiện đủ loại thủ tục, anh đã chính thức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.