BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 195

chao nghiêng chực ngã, em sợ lắm, cứ bạt mạng gọi nó, nhưng mở miệng
ra mà không thể thốt được lời nào”.

Kỉ Đình im lặng, có quá nhiều việc không vui trong quá vãng đang chặn

ở giữa, thậm chí anh còn không rõ Chỉ An có mong gặp lại Chỉ Di không.

“Anh đừng có quên, suy cho cùng nó vẫn là em gái ruột của em, Kỉ

Đình, anh không thể không để em gặp nó.”

Như thế này cũng tốt, có lẽ mọi việc cuối cùng cũng có thể chấm dứt,

bất kể Chỉ An nghĩ ra sao, nếu không thể từ bỏ những gì đã xảy ra, cô vĩnh
viễn không bao giờ có được hạnh phúc.

“Em đi theo anh!” Anh kéo Chỉ Di dậy, nhưng lại nhìn thấy Từ Thục

Vân tay bưng bát đũa đứng ở ngay cửa gian bếp, mặt mũi âu lo nhìn họ,
như thể muốn nói điều gì, thế nhưng lại chẳng lên tiếng.

Từ phòng của anh, chỉ cần đi vài bước xuống dưới nhà là đến phòng của

Mạc Úc Hoa, mắt mũi Chỉ Di như thế, anh không thể bước quá nhanh,
nhưng không hiểu sao, con tim anh cứ đập rộn điên cuồng.

Cửa phòng Mạc Úc Hoa đang mở, bên trong, chỉ thấy mỗi Úc Hoa đang

ngồi ở đầu giường đọc sách, còn lại không thấy ai hết, bên cạnh chiếc ghế
duy nhất, đầu mẩu thuốc vứt lộn xộn, nửa điếu thuốc hút dở cuối cùng vẫn
còn loe hoe khói.

Kỉ Đình buông bàn tay đang nắm lấy Chỉ Di ra, cảm giác này là gì vậy?

Cứ như trong mơ, cái cảnh khiến anh khiếp sợ cuối cùng đã xuất hiện.
Những ngày ở bên nhau, không biết anh đã bao nhiêu lần ôm lấy cô, cả khi
tỉnh táo, cả lúc ngủ vùi, không có một giây một phút nào không cảm thấy
hạnh phúc, dẫu biết rằng hạnh phúc thực sự phải yên ả, vô tư, ở khóe mắt,
bờ môi đều rạng rỡ nụ cười, chẳng cần phải tranh thủ mỗi sớm mỗi chiều,
trong khi hạnh phúc của anh phải được nắm chặt lấy mỗi giây mỗi phút, chỉ
lo rằng giây phút tiếp theo sẽ đánh mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.