BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 194

“Không, không phải vì cái này.” Cô lắc đầu, chỏm tóc của mái đầu đen

dài rung lên khe khẽ, “Hôm qua em nhờ Lưu Lý Lâm mang cho em mấy
gói thức ăn cho cá, nhân tiện phiền anh ấy gọi cho anh luôn... Đúng, con bé
không lên tiếng, em không hề nghe thấy gì hết, nhưng em có thể cảm nhận
được nó, em thực sự có thể, nhất định là con bé. Chỉ An ở ngay bên cạnh
anh, có phải không?”.

Anh cảm thấy giờ đây nói gì với một cô gái như thế này cũng là việc

quá ư tàn nhẫn, nhưng anh vẫn gật đầu, cho dù cô không nhìn thấy.

“Đúng thế.”

Khóe môi Chỉ Di khẽ run rẩy, cô rụt tay về, “Em đúng là đứa ích kỷ hư

thân, Chỉ An là em gái của em, thế nhưng trước lúc này, trong lòng em vẫn
cứ cầu mong rằng anh sẽ không nói gì với em hết, đến cả giây phút vừa rồi,
em cũng vẫn còn hy vọng là anh nói không phải”.

Kỉ Đình thấy buồn bã vô chừng, nhưng anh biết mình không có cách

nào an ủi cô, “Anh xin lỗi em nhiều, Chỉ Di”.

“Xin lỗi gì kia chứ? Xin lỗi vì từ nhỏ đến lớn người anh thương nhớ

trong lòng thực ra chỉ có Chỉ An hay sao? Chẳng ai có lỗi với ai hết, anh
đối với con bé cũng giống như em đối với anh thôi, chúng ta đâu làm cách
nào khác được.” Nói đến câu sau, giọng nói của cô dần dần thấp hẳn xuống,
cố kìm nén để không rơi nước mắt.

Cô nói đúng, anh không có cách nào khác, cho dù nhìn thấy cô đau lòng

nhường kia. Tình yêu trước nay đều ích kỷ, tàn nhẫn, không cho phép lựa
chọn.

“Con bé ở đâu?” Chỉ Di ngẩng đầu nhìn anh, “Nó sống có ổn không?

Em muốn gặp nó, ba năm rồi, em vẫn thường nằm mơ, mơ thấy Chỉ An
giống hệt một con chim, giữa cơn mưa gió chẳng biết bay về nơi đâu, cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.