BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 202

những người con gái ngồi trước mặt anh, có công chức nhà nước, có nhân
viên công ty nước ngoài, có luật sư, có ký giả, kẻ thông minh lanh lợi,
người mềm mỏng ôn hòa, hoặc ngọt ngào êm dịu, chẳng thiếu kiểu người
gì. Anh cứ đúng hẹn là có mặt, một nửa linh hồn lơ lửng giữa không trung,
mỉm cười ngắm nhìn một nửa còn lại, gật đầu, trò chuyện, rồi tạm biệt...
Cuối cùng, anh lại tự hỏi mình, “Họ là ai vậy?”.

Không biết bắt đầu từ khi nào, đến bệnh viện nơi anh làm việc cũng bắt

đầu dấy lên những lời đồn đại hoang đường: bác sĩ Kỉ ở khoa Ngoại có vẻ
là người đồng tính, nếu không vì đâu gần ba mươi tuổi đầu, vẫn chẳng thấy
cô nàng nào bén mảng tới?

Nghe người khác kể lại, anh chỉ thấy buồn cười. Anh biết rõ mình chưa

từng nghĩ đến chuyện sống độc thân, có điều chưa thấy ai phù hợp, đúng là
thế thật, chưa có một ai.

Có đôi khi anh vô thức bước ngang qua con đường nhỏ trong khu tập

thể giáo viên cũ, chậm rãi ghé chân qua góc nhỏ, thảm cỏ ấy vẫn hệt như
xưa, một lần, anh trông thấy có đứa trẻ con ngồi vẽ cảnh vật, dáng người
gầy gò, chăm chú, tập trung vô cùng. Anh đứng tần ngần nơi đó hồi lâu, rồi
lại quay bước trở về nhà.

Buổi tối hôm ấy, mẹ anh phát hiện anh ở trong thư phòng rất lâu, lúc

bước qua, chỉ thấy anh đang đọc một cuốn sách đã rất cũ bàu trên giá của
mình, bà liếc mắt, trang đang lật giở hóa ra là bài Giá Cô Thiên.

“... Mộng trung vị tỉ đan thanh kiến... Nhân gian cửu biệt bất thành bi.”

1

Chú thích:

1 Người trong mộng mịt mờ hơn tranh vẽ. Ly biệt lâu ngày, nỗi sầu rồi

cũng phai nhạt dần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.