BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 223

Kỉ Đình gật đầu, quay người nhấc chiếc lọ Quân Dao cổ nhỏ trên giá

bày đồ cổ bên cạnh, từ tốn đặt ngay ngắn trước mặt, sau đó thẳng tay gạt
xuống nền nhà.

Món đồ sứ vỡ tan tành, giữa thời khắc sáng sớm tinh mơ bốn bề lặng

phắc này, âm thanh ấy đủ để người ta phải rụng rời hồn phách. Giữa bầu im
ắng đáng sợ sau tiếng vỡ váng trời ấy, anh xoay người lại nhấc chỗ hành lý
đã chuẩn bị xong xuôi từ trước đó.

“Con xin lỗi bố mẹ.”

Căn nhà của Kỉ Đình ở bên ngoài đã bị cho thuê từ hai năm trước, vừa

mới bỏ đi khỏi nhà bố mẹ, giữa lúc bối rối, anh cũng không tiện chấm dứt
hợp đồng với chủ cho thuê ngay, nên mấy ngày gần đây, anh đều ở trong
khách sạn ngay gần bệnh viện. Ắt hẳn đã bị cậu con trai làm cho đau lòng
quá đỗi, tận đến trước lúc anh lên máy bay tới thành phố G, bố mẹ vẫn
chưa mảy may gọi điện cho anh lấy một lần, tất thảy những gì xảy ra lúc tờ
mờ sáng hôm ấy, cũng giống hệt như chiếc lọ cổ hẹp màu xanh chạm khắc
tinh xảo, đã vụn vỡ dưới gót chân anh, anh giẫm lên đống mảnh vụn ấy
bước đi, đau đấy, nhưng không hề muốn quay đầu lại.

Ngày thứ hai kể từ khi anh đặt chân đến thành phố G cũng là ngày cuối

cùng triển lãm tranh của Chỉ An mở cửa, ở trung tâm nghệ thuật trung ương
Lục Địa, anh trông thấy thật nhiều tranh vẽ và thật nhiều người, chỉ không
thấy cô đâu cả. Có lẽ cô cũng đã từng ghé qua đây, dừng lại đôi chút giữa
bao nhiêu người cùng bao ánh đèn loa lóa vây bọc, ánh mắt anh dõi theo
cũng chẳng thể bắt được bóng dáng cô, anh chỉ đành đứng lặng hồi lâu
trước bức họa của cô, tấm nào anh cũng ngắm nghía thiết tha, anh tưởng
tượng xem chúng được sinh ra như thế nào dưới bàn tay cô, hoặc giả ngón
tay cô đã từng ve vuốt chúng thế nào, ánh mắt cô đã ngừng lại trên mỗi bức
tranh thế nào, cứ thế, mỗi bức tranh trước mắt anh đều có một sinh mệnh
riêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.