BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 240

Một hồi lâu, Chỉ An không nói năng gì, dường như đã tan vào bầu thinh

lặng bốn bề.

“Em chưa bao giờ tranh giành anh ấy với chị!” Cuối cùng Chỉ An cũng

giằng tay ra khỏi bàn tay của Chỉ Di, vẻ mỏi mệt chưa từng thấy. “Chỉ cần
hai người bằng lòng là có thể sống với nhau trọn đời, có điều người đâu
phải đồ vật, em không thể quyết định thay anh ấy.”

“Chỉ An, đừng có nói như thế, cái chị cần đâu phải thứ “nhường” của

em, em cũng hiểu rõ anh Kỉ Đình còn gì, cứ cho là em có lòng muốn đi
theo anh ấy, chưa chắc anh ấy đã vứt bỏ tất cả mà ra đi đâu.” Cảm nhận
được một nét lặng lẽ vụt qua của Chỉ An, Chỉ Di thốt nhiên cười, “Chi bằng
chúng ta đánh cược một phen”.

...

Bên ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân cùng tiếng trò chuyện lộn xộn,

xì xầm, loáng một cái, Uông Phàm và Cố Duy Trinh đã đẩy cửa bước vào,
Kỉ Đình cũng theo ngay phía sau, chỉ thấy Chỉ Di nước mắt tèm lem cùng
Chỉ An không rõ thái độ gì.

“Chỉ An, con về rồi đấy ư? Hai chị em làm sao thế hả?” Bất ngờ trông

thấy cô con gái thất lạc lâu ngày, Cố Duy Trinh cũng không rõ cảm giác
của mình ra sao nữa, có lẽ có phần mừng vui, thế nhưng trong đó cũng đan
xen quá nhiều phần ngần ngại, thêm cả chút kinh ngạc.

Chỉ An liếc nhìn ông, không nói năng gì, chỉ sượt qua người đi ra. Uông

Phàm vội vã chạy vào bên giường Chỉ Di, trông thấy con gái khóc không
thành tiếng, bà xót con lập tức nghiến răng gọi giật người vừa bước ra đến
cửa kia lại, “Cố Chỉ An, cuối cùng phải thế nào mày mới chịu buông tha
cho chúng tao?”.

Tay Chỉ An nắm chặt lấy nắm đấm cửa, hít một hơi, rồi lại thu tay về,

“Bà nói đúng đấy, tôi dựa vào cái gì mà buông tha cho các người chứ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.