BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 5

được, có điều không biết cô nào nhà mình có được cái phúc phận này thôi”,
Cố Duy Trinh bảo.

Vợ chồng Kỉ Bồi Văn ngoài miệng chối đây đẩy, thế nhưng khi liếc

sang cậu con trai, trong lòng không nén nổi khấp khởi mừng rỡ.

Kỉ Đình ngồi một bên, làm gì không hiểu được ý tứ trong những lời

bông đùa của người lớn, se sẽ đỏ ửng mặt, nhưng cậu không góp lời. Do
được cha dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ nên trước nay cậu luôn là một đứa trẻ
lễ phép, biết điều, nhưng nghe mãi những lời thế này, dần dà cậu cũng thấy
vài phần chán ngán.

Rốt cuộc thì vẫn là mẹ hiểu lòng con trai, Từ Thục Vân phát hiện ra Kỉ

Đình cứ nhấp nhổm không yên, nghĩ là do cậu còn tâm tính trẻ con nên
không hào hứng với những cuộc trò chuyện của người lớn, bèn bảo, “Nếu
thấy chán, con cứ đi loăng quăng đâu đó một chút, ngày đầu tiên đến đây
vẫn chưa quen, đừng đi xa quá là được”.

Kỉ Đình như thể được lệnh tha bổng, nhưng lại không tiện tỏ ra mừng rỡ

quá, nên chỉ dạ vâng chào hỏi vợ chồng Cố Duy Trinh rồi bước ra khỏi nhà
họ Cố.

Khu tập thể cán bộ nhân viên trường khi ấy chỉ vỏn vẹn chưa đến chục

dãy nhà cao không quá ba tầng, được xây dựng từ vài chục năm về trước,
cũ kỹ lắm rồi. Ngăn giữa các dãy nhà là những đám cây cỏ um tùm, phía
trước phía sau các khối nhà đều có một thảm cỏ xanh tươi mơn mởn, những
dây thường xuân xanh rì rậm rạp cùng những giống cây leo dại mọc hoang
khác bám kín những vách tường bong tróc lở loang hướng về phía mặt trời,
từ xa xa nhìn lại, cảnh sắc thật lãng mạn, nên thơ!

Đương nhiên, cậu nhóc mười một tuổi Kỉ Đình chẳng thưởng thức mấy

thứ này làm gì, nhà mới của cậu cách nhà chú Cố đúng một dãy, cậu men

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.