BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 59

đồ bỏ đi cũng đâu có gì là sai, thầy ấy toàn nói những lời nhảm nhí, có lôi
ra được một tác phẩm nào làm người ta tâm phục khẩu phục đâu cơ chứ”.

Cố Duy Trinh tức điên người, mắng rằng cô mới tí tuổi đầu mà đã

ngông nghênh, đúng là không biết trời cao đất dày ra sao nữa. Cô bé không
biết sợ là gì còn cãi lại một câu, “Ông già đấy tuổi tác đâu có xứng với trình
độ, đầu óc mụ mẫm hết cả, đúng là cả đời sống phí hoài”.

Trông thấy bàn tay Cố Duy Trinh giơ lên chực giáng xuống, Chỉ Di bèn

xông vào, nhất quyết lôi Chỉ An ra, sau đó nói với bố, “Bố ơi, mấy người
nhà mình không hiểu hội họa, những lời em Chỉ An nói chưa chắc đã
không đúng đâu”.

“Vẽ vời là một chuyện, làm người lại là chuyện khác, bố chỉ mong một

điều là con gái con đứa như em con đừng có ngông cuồng như thế”. Sự can
thiệp của Chỉ Di khiến ông bố Cố Duy Trinh đang tức sôi máu bình tĩnh đi
ít nhiều, bàn tay đang giơ lên cũng đã buông xuống. Nghe thấy Chỉ An cười
nhạt một tiếng, ông chỉ thẳng vào mặt cô mà bảo, “Mày cút về trường cho
tao, không có việc gì thì đừng để tao phải nhìn thấy mày nhiều, cũng đừng
làm tao phải điên tiết”.

Trên đường Chỉ An quay trở lại trường, Chỉ Di tiễn em ra bến xe. Lúc

đợi xe, cô bé bảo với em, “Em việc gì cứ phải cứng đầu cứng cổ với người
lớn như vậy, bố tức giận đến thế này, cũng chẳng có gì hay cho em đâu”.

Chỉ An dõi mắt về hướng xe chạy tới, một hồi lâu, mới cất tiếng, “Chính

là em muốn chọc cho bố tức giận đến thế mà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.