BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 76

Không có thằng đàn ông nào chịu đựng nổi lời nói kiểu này, Kỉ Đình

cũng không phải ngoại lệ. Thế nhưng cậu chỉ cụp mắt xuống, “Chỉ An, anh
chỉ là một người vô vị, anh không chơi nổi cái trò của em đâu”.

Chỉ An cười nhạt, vẻ vô cùng giễu cợt, “Nếu đã không chơi nổi, thế thì

tốt nhất là tránh xa tôi ra, việc gì cứ phải để ý xem tôi giỡn với ai? Đừng có
lôi mấy thứ anh trai em gái ra mà dọa tôi, tôi không phải em gái anh, cũng
không phải Chỉ Di”.

“Việc vừa rồi là lỗi của anh, thế nhưng, em…”

“Tôi làm sao nào, tôi thích làm gì thì làm nấy đấy, chí ít tôi cũng không

giả dối như anh.” Cô giật phăng tờ báo trên đùi cậu, vò lại thành một mớ
trong tay. “Tôi ngán nhất loại người như anh, rõ ràng trong lòng thèm chết
đi được, vậy mà vẫn phải vờ vịt đạo mạo, cả đời đều rặt cái vẻ như thế, tôi
thấy cũng mệt thay cho anh.”

Nhìn Chỉ An vứt tờ báo sang một bên, liếc cậu đầy khinh bỉ, cậu chỉ biết

cắn răng, không nói một lời.

Chỉ An thấy cậu vẫn cứ im lìm như thế, bèn lắc đầu, rồi ngồi xổm

xuống trước mặt cậu, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt cậu đầy
chăm chú, “Nói thật đi, Kỉ Đình, rốt cuộc anh có mệt không, anh cứ đè nén
bản thân như thế này, từ trước tới nay đều không có cách nào làm những
việc mình muốn làm, rốt cuộc đời còn vị gì chứ?”.

Cuối cùng cậu cũng ngước mắt nhìn Chỉ An, gương mặt vốn đã trắng

trẻo giờ bình tĩnh đến nỗi tỏa sáng như sắc ngọc.

Chỉ An không chịu bỏ qua cho cậu, cô đặt tay lên ngực cậu, “Cứ cho là

ai cũng bảo anh là đứa con ngoan, là chính nhân quân tử này nọ đi, anh thử
dò hỏi tim mình xem, rằng cuối cùng nó muốn cái gì? Đến dục vọng của
chính bản thân mình anh cũng không dám thừa nhận, thế thì còn gọi gì là
thằng đàn ông nữa?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.