BÌNH MINH VÀ HOÀNG HÔN - Trang 9

hở quay sang nói với cô bé còn đang cúi đầu chỉnh lại quai đeo cặp sách,
“Chỉ Di, anh lại gặp em rồi”.

Cô nhóc nghe thấy liền ngẩng đầu lên. Tắm mình trong những tia nắng

sớm, ở cô hoàn toàn không thấy đâu vẻ yếu đuối sợ sệt tối qua, đôi mắt đen
lay láy nhìn thẳng vào Kỉ Đình và Kỉ Bồi Văn. Kỉ Đình cảm thấy hơi
ngượng trước ánh nhìn của cô bé, thế nhưng đôi mắt cùng gương mặt tựa
thiên thần ấy, cậu không thể nào nhận lầm được.

Cô bé định mở miệng thì Cố Duy Trinh đã bật cười, “Ơ, Kỉ Đình sao đã

biết Chỉ Di nhà chú nhỉ? Thế nhưng cháu nhận lầm rồi, con bé này là Chỉ
An, Chỉ Di với dì Phàm còn chưa ra… Ấy, Uông Phàm, vừa mới nhắc đến
em xong…”.

Kỉ Đình nhìn về phía sau lưng chú Cố, chỉ thấy dì Uông Phàm dắt một

cô bé đi ra, từ vẻ ngoài đến cách ăn vận chẳng khác một ly với cô nhóc
“Chỉ Di” trước mặt cậu.

Cố Duy Trinh cười, nắm lấy tay con gái, “Chỉ Di, sao con lại biết anh Kỉ

Đình thế? Có phải là tối qua hai đứa đã gặp nhau không?”.

Chỉ Di khe khẽ gật đầu, rồi mỉm cười, “… Anh Kỉ Đình”.

Đến lúc này, Kỉ Đình mới biết mình đã nhận nhầm người, bỗng đâu thấy

lúng túng. Cố Duy Trinh cười bảo, “Cháu cũng không phải là người đầu
tiên bị nhầm đâu, có điều về sau anh em thân nhau rồi, chắc chắn không
lầm được nữa, hai đứa chúng nó dễ phân biệt lắm”.

Cô nhóc Chỉ An cuối cùng cũng chỉnh sửa xong cặp sách, dẩu dẩu mỏ

mà rằng, “Đồ ngốc thì chắc chắn không nhận ra được rồi”.

“Cái con bé này, ăn nói kiểu gì thế? Anh Kỉ Đình là con nhà bác Kỉ đấy,

cũng là anh của con, về sau các con đi học rồi về nhà với nhau, phải nghe
lời anh mới được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.