BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 103

chính giùm em với ông nội và cô Liên, nhưng em hãy hứa là ở lại.
Vuốt tóc cô, anh trầm giọng:
- Nhà này em biết đó, ngoài nội và cô Liên chỉ có anh thì có vẻ lẻ loi quá,
nếu có thêm một đứa cháu gái như em, anh nghĩ nội và cô cũng vui mà. Và
nếu có một ngày nào biết chuyện của em, anh nghĩ mọi người lại càng
thương em hơn.
- Anh Văn...
- Giọng hơi nghẹn, cô nhìn anh ấp úng. Anh cười vỗ nhẹ lên tay cô:
- Đừng lo nhé. Mình vẫn luôn là đồng minh mà.
"Mình luôn là đồng minh", câu nói ấy bây giờ thật quen thuộc. Nhưng có
những lúc xót xa buồn tủi như bây giờ, Thiên Ân cảm thấy mình cần câu
nói ấy, giọng nói ấy biết bao nhiêu. Câu nói của anh, giọng nói của anh đã
giúp cô có lại chút hy vọng và nghị lực cho bản thân để gượng vui sống
tiếp giữa đời mà tạm quên thân phận bơ vơ, lẻ loi của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.