BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 132

đây tình trạng của anh có khá hơn, anh bảo đã dần nhớ lại nhiều điều duy
nhất có thời điểm lên Đà Lạt là anh vẫn còn có vẻ mơ hồ. Anh chưa nhớ gì
về chuyến công tác và chuyến xe về Sài Gòn đêm đó.
Cô nhìn qua anh, hơi ngạc nhiên khi thấy anh đang nhăn trán suy nghĩ
những gì.
- Anh Văn có gì khó nghĩ à?
Văn ngần ngừ nhìn cô rồi buột miệng:
- Anh vừa biết được tại sao lại quyết định trở về trong đêm.
- Tại sao? - Cô tò mò hỏ tới.
Văn kể cho cô nghe cái lý do nghe được từ Ngọc Hân. Trong khi cô tròn
mắt kinh ngạc, anh lắc đầu phân vân:
- Anh thật khó tin là con người mình trước kia lại như thế. Đang bàn
chuyện làm ăn mà lại bỏ ngang để về trong đêm tối mưa gió. Suýt bỏ mạng,
chỉ vì một lý do đơn giản mà nông nổi quá đáng.
Liếc nhìn vẻ bứt rứt của anh, Thiên Ân hắng nhỏ giọng:
- Đó chỉ là lời chị Hân đó thôi, co gì là đúng trăm phần trăm đâu. Anh đừng
tin quá như vậy. Rủi chị Hân chỉ suy đoán gì đó thôi, chứ ai cũng nói xưa
nay tính anh ít nói, ít cởi mở, vậy thì lý nào chị Hân lại biết được chuyện
riêng tư này?
Thấy anh vẫn chưa nhẹ sự ưu phiền, cô tìm cách nói lảng đi:
- Anh đã nhớ được nhiều rồi, nhưng vẫn chưa nhớ gì về người bạn gái lúc
ấy à? Chị ấy là ai? Anh có cố nhớ được chút gì chưa?
Văn nhún vai:
- Cố nhớ làm gì, bây giờ thì không cần thiết nữa.
Cô e dè nói:
- Sao lại không cần thiết? Hôm trước em nói trả mấy thứ em tìm được trong
phòng anh để anh xem thử, anh lại không chịu. Có cả chục tấm ảnh...
Văn gạt đi:
- Thôi đi. Mấy chuyện rườm rà này để ý làm gì.
Thiên Ân cố cãi, giọng hơi gay gắt mà không biết tại sao lại như vậy.
- Sao lại không để ý? Anh mới lạ. Chuyện gì anh cũng mày mò hỏi và nhớ
ra được ít nhiều, có chuyện bồ bịch là anh không thèm quan tâm. Người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.