BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 138

Khánh Mỹ

Bình yên khung trời nhỏ

Chương 12

Mải lo ngắm dáng Văn đứng im lìm bên cạnh bonsai đằng kia, Thiên Ân bị
ông nội ăn mất con pháo cuối cùng của mình và chiếu bí. Thấy mặt cô ngẩn
tò te ngó vào bàn cờ mà như hết cách gỡ, ông cười sang sảng và gọi Văn
với vẻ đắc ý :
- Lại mà coi ông thắng con nhỏ kỳ thủ nè, chà hôm nay ông hên thật đó.
Văn mỉm cười đi lại. Bàn cờ đã sắp tàn, hai bên đều chỉ còn vài con, quân
đỏ của Thiên Ân xem ra đang ở vào thế bí.
- Thấy sao Văn, cái danh kỳ thủ của nhỏ Ân chắc tuần này không giữ được
rồi phải không con?
Văn cười. Danh vị kỳ thủ là tự Ông đặt cho Thiên Ân chứ ai. Từ khi phát
hiện Thiên Ân cũng biết chơi cờ tướng, ông đã đắc chí vì có đối thủ mới,
nhưng đấu với cô mười lần là thua có đến bảy tám, ông có vẻ ấm ức lắm.
Sau đó ông bắt anh ngồi vào bàn chơi cờ với cô để ông ngồi ngoài lược
binh. Thoạt đầu, Văn cũng không ngờ Thiên Ân nhanh nhạy và có những
thế cờ cao tay đến như vậy, nhưng thua cô liên tục mấy ván, anh mới đành
công nhận là cô có năng khiếu về cờ tướng thật.
Danh hiệu kỳ thủ từ đó được ông gọi cho cô thay cái tên Thiên Ân. Bây giờ
mới chớm thắng cô một ván, ông lại định tước đi cái danh hiệu kia rồi.
- Sao Thiên Ân? Em chịu bị thua rồi à? - Văn cười hỏi.
Mắt đang nheo lại chăm chú vào bàn cờ, Thiên Ân biết mình có thể kiên trì
lật thế cờ để thủ hòa, nhưng không muốn làm ông cụt hứng nên vừa nghe
Văn hỏi thế, cô cũng gật đầu nở một nụ cười yếu xịu:
- Chắc vậy. Em thua thật rồi.
Ông nội thích quá, vừa gật gù vừa cười:
- Hôm nay ông tài không Văn? Đã thắng được tay đệ nhất kỳ thủ nhà mình.
- Ai là kỳ thủ vậy hả nội?
Giọng reo vui từ xa đưa lại khiến mọi người quay lại nhìn. Ông nội cười:
- Thằng Toàn hả? Hôm nay chủ nhật không đi chơi với bồ sao mà lại xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.