BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 136

- Có một chuyện con cũng định nói qua với chú.
- Chuyện làm ăn à? - Ông Phúc hỏi chận.
Không thích cái vẻ dè chừng của ông Phúc, Thiên Ân cầm ấm tích xuống
bếp châm bình trà khác. Khi trở lên vừa mới đến nhà ngang, cô đã nghe
giọng của Văn như căng thẳng khác thường:
- Chú nói vậy là sao ạ? Thiên Ân là... bạn gái của con mà.
Thiên Ân khựng lại với bộ ấm tích trên tay. Giọng ông Phúc như xoa dịu:
- Chú biết. Hôm trước nghe mẹ con nói con lên Đà Lạt chung với con bé
này, chú không ngờ nó còn nhỏ như vậy. Chú... thấy hơi lạ, con bé đó ở đây
cả tháng rồi mà sao người nhà của nó cũng không lên tiếng hay liên lạc gì
hết.
Nội hắng giọng đỡ lời Văn:
- Mày đừng thấy con gái người ta như vậy mà tưởng nó tự do quá trớn. Nhà
người ta ở đó mà, đàm tiếu gì khó nghe vậy? Thằng Văn có điện thoại lên
xin phép rồi. Tại người ta tin tưởng cháu mình thôi.
- Tại con thấy cái cô này...
Ông nội ngắt lời, giọng có vẻ giận:
- Nó thì sao? Thật ra nó cũng dễ thương, gia giáo lắm, tao có để ý thấy vậy.
Thằng Văn quen sơ cũng được mà chịu nó tao cũng ừ. Con Trinh nó nói gì
cũng kệ nó chứ. Cháu nội tao, tao biết cách coi ngó và tự lo được không
cần nó xen vào.
Lại giọng nhũn nhặn của ông Phúc:
- Dạ thì con cũng đâu có ý phản bác gì đâu ba, tại con... hơi lạ thôi.
Ông nội gạt đi:
- Lạ cái gì? Không có nó trong chuyến đi đó thì thằng Văn cũng hết cứu.
Nó vừa đưa thằng Văn vô bệnh viện kịp, vừa tiếp máu cho nó nữa. Con
mày có đứa nào bằng tuổi mà thông minh nhanh nhạy được như vậy
không?
- Kìa ba, con chỉ...
Ông nội cao giọng:
- Nó đối với thằng Văn tốt, tính tình dễ thương là được rồi, tao đã coi như
con cháu. Đừng có mà bắt chước cái con Trinh đó tị hiềm thành kiến gì con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.