BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 137

người ta. Vô lý lắm.
Ông Phúc yếu thế chỉ còn cách ậm ừ:
- Dạ, chị Trinh cũng vì lo cho thằng Văn thôi.
- Lo cho thằng Văn thì mày nói nó chịu khó ghé về thăm, chứ đừng có đeo
bộ mặt đá đi du lịch cả tuần rồi ở miết trên đó mà nói chuyện thương con.
Ông Phúc nhỏ giọng nói gì đó. Không muốn nghe tiếp, Thiên Ân bưng ấm
tích đi trở xuống bếp. Để ấm tích còn ấm nóng lên cái bàn nhỏ trong bếp,
cô đi theo lối sau men ra vườn. Vậy là mấy tuần vui vẻ và dễ chịu ở đây đã
bắt đầu có dấu hiệu chấm dứt rồi đây. Bà Trinh có ác cảm với cô từ đầu, cô
biết. Nhưng còn ông Phúc, chỉ lần đầu gặp mặt ông đã có vẻ không ưa cô
rồi sao?
Thiên Ân thở dài. Quyết định tạm nương thân nơi đây xem chừng nông nổi
quá. Khi không cô rước vào mình ánh mắt rẻ khinh của người ta. Với cách
nói nửa úp nửa mở của ông Phúc, cô biết ông cho cô là đứa con gái mới lớn
đã tự do phóng túng quá trớn. Cũng phải thôi, có cô gái nào đến ở nhà
"người yêu" cả tháng trời mà gia đình chẳng hề gọi điện thoại, chẳng hề
ghé qua cho biết gì hết. Cho dù lý lịch anh bịa ra cho cô cả nhà đều tin
tưởng, nhưng với ông Phúc và bà Trinh thì là chuyện hoang đường mất rồi.
Làm sao đây? Thiên Ân thở ra. Cái anh đồng minh của cô không biết có
cách gì giúp cô thêm được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.