BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 171

Khánh Mỹ

Bình yên khung trời nhỏ

Chương Kết

Thiên Ân đếm lại mấy tờ bạc rồi gật đầu với bà chủ tiệm áo len:
- Dạ đủ rồi, cám ơn dì.
Bà chủ cười:
- Dạo này trời thành phố không lạnh nhiều nên hàng len bán chậm, may mà
dì còn có mối hàng xuất khẩu nên mới có hàng để cô làm.
- Dạ, vậy mẫu hàng...
- Vẫn là kiểu cổ lọ. Cô cứ đan chắc tay, pha màu lạ và đẹp như hai chuyến
hàng trước là được, khách hàng có vẻ chuộng lắm.
Cô mỉm cười gật nhẹ đầu:
- Dạ, tuần sau con sẽ ghé giao thêm.
Chào bà, cô quảy túi xách ra khỏi tiệm. Hôm nay chủ nhật những đường
phố trung tâm khá đông. Thiên Ân thả bộ dọc theo lề đường vốn cũng
nghẹt người. Trên đường đi cô tự cho mình mươi phút chậm bước để ngắm
ngó cho thoải mái đầu óc. Chỉ ngắm ngó thôi, bởi vì tuy vừa nhận được tiền
công đan áo nhưng số tiền ấy dè sẻn lắm cô mới đủ chi dùng cả tuần.
Ngang qua một nhà sách, thấy nhiều người đang hối hả khuân những chồng
sách mới còn thơm mùi giấy và mực từ chiếc xe tải nhỏ vào trong, cô bâng
khuâng nhớ đến bản thảo cuốn chuyện tranh của mình.
Lấy địa chỉ liên lạc là nhà Văn, không biết mấy tháng nay, có hồi âm nào
của nhà xuất bản dành cho cuốn truyện của cô không. Thiên Ân thở dài. Có
lẽ nó lại trở thành một mơ ước không tưởng của cô thôi. Dừng lại ở xe bánh
mỳ quen, bà bán hàng vừa thấy cô đã nhanh lẹ làm một ổ bánh mỳ thịt với
câu chào thường ngày. Đang trả tiền, Thiên Ân bỗng có cảm giác là lạ phía
sau ót, cô ngoái lại nhìn. Đường vẫn đông người, hình như không có gì.
Ở tiệm tranh, Mỹ Thu đang ngóng như có vẻ sốt ruột. Vừa thấy bóng cô,
chị thở phào:
- May quá, nhỏ Ân về rồi.
- Chị Thu có việc gấp à? - Cô ngạc nhiên hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.