BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 173

Chừng như không kiên nhẫn bằng cô, anh mỉm cười quay lại:
- Chịu thua em. Có đến mấy phút, vậy mà cũng không thèm lên tiếng.
Khuôn mặt anh tươi cười, nhưng cô lại thấy nghẹn cả lời, cô ấp úng:
- Đúng là... anh Văn rồi.
Bước đến dựa vào quầy, Văn cười:
- Chứ Ân tưởng ai?
Thiên Ân định giấu đi ổ bánh còn đang ăn dở dang thì Văn nắm tay cô giữ
lại:
- Em đang ăn mà, cất đi đâu vậy. Thôi ăn chung với anh đi.
- Ăn... chung?
Văn nhắc túi xốp nhỏ dư dứ trước mặt cô rồi cười nói:
- Đừng sợ anh ăn mất phần trưa của em. Anh cũng có chứ bộ.
Mở giấy gói ra, anh khoe với cô:
- Giống em không? Anh đã bảo bà đó bán ổ giống hệt em, cũng không ăn
bơ, không hành ớt, không nước tương, chan nước sốt cà mà thôi. Ba ngàn,
bữa trưa cũng no bụng chứ hả?
- Sao.. anh biết? - Cô ngơ ngác nhìn anh.
- Sao lại không biết? Anh đi sau em từ tiệm áo len về đây mà.
- Từ tiệm áo len?
Anh cười cười:
- Ừ, cách khoảng năm sáu bước, em đi mấy con đường thì anh cũng đi mấy
con đường, có điều em thong dong nhìn hàng quán, còn anh phải lo nhìn
theo em. Cứ sợ mất dấu.
Thiên Ân chưng hửng. Thì ra linh tính bén nhạy đã báo động với cô từ nãy,
nhưng vì đường phố quá đông, cô không tài nào nhìn ra được anh.
- Anh Văn sao lại... theo dõi Ân?
Văn trợn mắt:
- Không theo sau em thì sao biết được em làm việc ở đây? Anh còn định
đợi đến khi em tan việc, theo em về để biết em ở đâu, nhưng đứng ngoài
kia thấy em một mình ăn bánh mì cũng... đói bụng, anh đành vô để đem ổ
bánh mình bắt chước mua mà ăn chung với em cho vui.
Anh thì nói đùa, nhưng cô không thể cười nổi với câu đùa của anh. Cô thừ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.