BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 175

- Đáng lý ra anh Văn không nên tìm em, không nên gặp em làm gì.
Văn nhăn mặt:
- Sao lại nói vậy Thiên Ân?
Thiên Ân mỉm cười, giọng đều đều:
- Em nói đúng mà. Thật ra em viết bức thư để lại cũng không hay lắm. Chỉ
vì em sợ anh giận khi em thình lình bỏ đi không lý do, nhưng thật ra phân
trần cũng dở.
Cô so vai:
- Cho anh biết sự thật thì sao chứ, làm anh khó xử thêm. Bởi vậy đi rồi em
mới thấy mình làm chuyện thừa, muốn quay về bỏ bức thư đó đi, nhưng sợ
không kịp nữa.
- Thiên Ân!
Anh nhìn cô, phân vân giây lát rồi nhẹ giọng:
- Anh muốn nói chuyện với em.
Cô lắc đầu:
- Ở đây là tiệm bán hàng, em không có thì giờ. Vả lại em và anh đều hiểu
mà, chuyện đã như vậy, còn nói thêm được gì.
Văn nhăn mặt:
- Thiên Ân, sao em lại cố chấp quá vậy? Anh thật có nhiều chuyện cần phải
nói cho em biết, có nhiều chuyện cần phải gặp mặt em.
- Nhưng em thì...
Mỹ Thu đã trở về, mặt ngáo ra vì thấy người lạ và vẻ lạnh lùng của Thiên
Ân:
- Gì vậy Ân? - Cô nhỏ giọng hỏi.
Ân lắc đầu:
- Dạ không có gì, chị không đi ăn cơm à?
Mắt vẫn nhìn người đàn ông lạ, Mỹ Thu chép miệng:
- Đông quá trời, không còn bàn trống, chị về gọi điện thoại kêu cơm hộp
còn có lý hơn.
Văn đột ngột quay qua Mỹ Thu:
- Xin lỗi, chị là chủ ở đây à?
Mỹ Thu ngạc nhiên lắc đầu vội:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.