BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 172

Khoác túi xách lên vai, Mỹ Thu lắc đầu.
- Có việc gì đâu, tại khách sạn đối diện mình mấy hôm nay khai trương bán
cơm phần, chị định đi ăn thử, sợ nhỏ đi lâu hết chỗ thôi mà.
Liếc thấy Thiên Ân cầm ổ bánh mì, chị nhăn mặt:
- Chà, hôm nay cũng ăn bánh mì à? Sao không ăn món khác? Hay đi ăn
chung với chị đi, mình nhờ chú Tân ngó chừng hàng giùm.
Thiên Ân lè lưỡi:
- Thôi chị cứ đi đi, em ở đây coi hàng được rồi, bên đó mắc lắm.
Mỹ Thu vội quảng cáo:
- Không mắc đâu. Khách sạn lớn thật nhưng báo đăng cơm phần chỉ chừng
hai chục ngàn thôi.
Cô chìa ổ bánh ra cười:
- Cơm tay cầm của em có ba ngàn.
Mỹ Thu lườm cô:
- Vậy mà cũng so sánh được sao? Tuy tiền lương của mình không nhiều,
nhưng lâu lâu cũng phải cho phép mình hưởng thụ chút xíu chứ. Trong đó
chỗ ngồi lịch sự, máy lạnh đàng hoàng mát mẻ, coi như cho mình thư giãn
chút buổi trưa đó mà. Chứ còn nhai hoài ổ bánh mì khô khốc đó, có ngày
em bệnh cho coi.
Thấy Thiên Ân vẫn cười hì hì như không để tai vào những lời thuyết phục,
Mỹ Thu đành lắc đầu một mình băng qua đường ăn trưa. Rót một ly nước,
Thiên Ân mở giấy gói ổ bánh và bắt đầu dùng bữa trưa quen thuộc của
mình. Vừa ăn cô vừa cộng trước doanh thu buổi sáng. Xong con số trên sổ,
một bóng người bước vào tiệm khiến cô ngẩng lên và rồi cô chợt giật thót
mình, lời chào khách theo thói quen cũng quên bẵng. Người ấy đứng đưa
lưng lại cô, đang ngắm nghía bức tranh sơn mài cảnh đám cưới chuột thật
to treo trên cao. Dù là không thấy mặt, nhưng vóc dáng quen thuộc ấy cô
không thể lầm được.
Bức tranh chẳng có gì xuất sắc, nhưng người kia vẫn cố tình đứng hoài nơi
ấy. Nén những bất ngờ của mình, Thiên Ân định gọi tên anh, nhưng nghĩ
sao lại ngần ngừ không dám lên tiêng. Cô đành ngắm lại dáng vóc quá quen
thuộc kia từ sau lưng và... chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.