BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 20

Văn gật:
- Ừ, dùng cơm xong chắc chỉ chừng hơn sáu giờ, đủ thời gian để về dưới.
Ngọc Hân kêu lên:
- Nhưng mùa này mưa gió mà, không mưa thì chiều tối cũng giăng đầy
sương mù, đường thì lầy lội, anh tự chạy xe một mình không an toàn đâu.
Văn nhún vai:
- Tôi biết sương mù nhiều nên mới đề nghị Hân ăn tối sớm một chút. Tôi
cầm lái bao năm nay rồi, không đến nỗi tệ đâu, Hân đừng lo.
Ngọc Hân nhíu mày:
- Nhưng sao anh không để ngày mai hãy về, sáng mai sáng sủa có thể trời
quang đãng, dễ nhìn đường hơn.
Văn nhìn cô cười:
- Bởi vậy mới nói cô bạn thân của tôi hôm nay vào sở làm quên nhìn lịch
rồi sao? Ngày mai là chủ nhật đó. Hân nghĩ tôi chịu phí mất thêm nửa ngày
chủ nhật sao? Nếu đi tối nay, ngày mai tôi sẽ còn cả một ngày nắng đẹp ở
Sài Gòn đúng không?
Ngọc Hân kịp hiểu cả những lời anh chưa nói hết, cô cười gượng:
- Thì ra anh nhớ đến... bạn gái của mình.
Văn khoát tay phân bua:
- Đừng nghĩ vì tôi nhớ người yêu mà bỏ qua vụ làm ăn này. Tôi rất muốn
mua lại Hương Xưa mà Hân giới thiệu nhưng lại không thích cái kiểu dây
dưa dùng dằng như vậy thôi.
- Hân hiểu mà. - Ngọc Hân gật đầu mà chạnh buồn.
Anh cười:
- Vì đã quyết định dứt khoát nên tôi càng muốn về ngay, mấy ngày trời
nhức đầu tính toán, về sớm một chút để còn có một ngày đi phố với người
yêu, xem như thư giãn vậy mà.
Ngọc Hân ngồi đan tay vào nhau im lặng một lúc rồi ngẩng lên nhìn anh
nói như vô tình:
- Anh cũng lạ, từ ngày xưa, bạn bè vẫn thường trêu chọc vì tình cờ bắt gặp
anh đi chơi ngoài phố với bạn gái. Nhưng mỗi khi họp mặt bạn bè, anh lại
chỉ đi một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.