BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 18

họ để lâu, nợ Ngân hàng sẽ tiếp tục chồng chất cho mà chóng mặt. Đã
không có lời thì kéo dài công việc để làm gì.
Ngọc Hân cố bào chữa:
- Công ty gia đình thường thì nặng tình cảm với cơ sở làm ăn của họ lắm.
Rít một hơi khói thuốc, Văn lắc đầu:
- Công ty của gia đình tôi cũng là một dạng công ty gia đình vậy, nhưng cái
gia đình có cơ sở trồng và pha chế này thật kỳ cục.
Ngọc Hân cười nhỏ:
- Ý anh là họ không biết cách làm ăn sao?
Giọng anh có phần bực bội:
- Họ chỉ giỏi có việc trồng và pha chế trà. Ngoài kỹ thuật gia truyền đặc
biệt ra, họ không hề có chút thích ứng với kinh doanh và chuyện tính toán
lời lỗ.
Liếc nhìn anh, Ngọc Hân nhẹ giọng:
- Thì nếu họ có cặp mắt nhìn về kinh doanh bao quát và sáng suốt như anh,
thì họ đâu đến nỗi để bị lỗ trầm trọng như hiện tại và nếu tỉnh táo họ đã
chịu bán đi từ lúc anh đề nghị rồi.
Văn hừ nhẹ:
- Đã năm sáu buổi họp bàn rồi nhưng họ đâu chịu nhìn lại sự việc đâu.
Chẳng lẽ tôi lên đây để tốn công giải thích và phân tích cho họ hiểu rằng
đối với họ bây giờ sang nhượng Hương Xưa sẽ là lối thoát duy nhất hay
sao? Đến bao giờ họ mới chịu hiểu ra để quyết định đây?
Ngồi yên trên ghế, Ngọc Hân im lặng. Gia đình Văn xưa nay ăn nên làm ra,
anh làm sao hiểu được đối với một người kém may mắn vì công việc làm
ăn thất bại họ đau lòng xót xa đến thế nào khi phải quyết định bán đi cái cơ
sở mà họ đã đổ mồ hôi công sức của mình vào đó. Họ làm sao chịu nổi khi
dự những cuộc mặc cả mua bán về cái bảng hiệu mà họ vô cùng tự hào vì
đã sáng lập và duy trì đến hôm nay.
Ngọc Hân cũng đã nghĩ qua có lẽ cần tốn thêm thời gian và cả công sức
thuyết phục thì cái đại gia đình đang quản lý Hương Xưa đó mới có thể
đồng ý sang nhượng được. Nhưng bây giờ thì Văn lại nản lòng rồi.
- Vậy... anh quyết định bỏ cuộc, không mua Hương Xưa nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.