BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 17

Khánh Mỹ

Bình yên khung trời nhỏ

Chương 2

Cuộc thương lượng mua bán sở trà Hương Xưa kéo dài mấy ngày mà rốt
cuộc vẫn không đi đến đâu, Văn chán nản tuyên bố ngừng các cuộc gặp
mặt tiếp theo rồi về lại khách sạn.
Đang thu xếp hành lý, tiếng gõ cửa làm anh phải ngừng tay lại. Ngọc Hân
đang đứng bên ngoài, mưa lất phất làm ướt cả áo khóac của cô. Mở rộng
cửa, anh mời cô:
- Vào đi Hân. Bên ngoài gió lạnh đó.
Ngọc Hân bước vào, thấy va ly anh còn bỏ ngỏ trên giường, khắp nơi ngổn
ngang quần áo, vật dụng cá nhân lẫn tài liệu cũng bày đầy trên bàn, cô
chùng giọng:
- Anh quyết định bỏ thật sao?
Văn so vai:
- Không vậy thì sao đây? Hân cũng thấy đó, tôi đã ở đây mấy ngày rồi,
nhưng vụ làm ăn này vẫn dậm chân tại chỗ, có tiến triển gì đâu.
Hân nhìn anh:
- Anh đừng vội nản lòng, thế nào anh cũng mua được cái sở trà đó mà.
Hương Xưa đã nợ nần bế tắc lắm rồi, bắt buộc thế nào cũng phải tìm cách
sang nhượng lại.
Dọn cái ghế trống cho cô bạn ngồi, Văn nói:
- Họ cứ cù cưa không quyết định làm tôi chán quá.
Ngọc Hân nói:
- Tại vì gia đình sáng lập và đổ tâm huyết vào cái cơ sở bao lâu rồi, danh
tiếng trà Hương Xưa đã có từ nhiều năm nay, bây giờ phản bán đi họ tiếc
nuối không nỡ đó thôi.
Văn ngồi xuống phần giường trống đối diện cô, anh rút một điếu thuốc và
châm lửa:
- Tôi biết, nhưng tôi không có đủ kiên nhẫn đợi họ nguôi cái tiếc nuối
không sáng suốt đó. Theo như tài liệu tôi có, thì họ đang nợ nần lỗ lãi. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.