BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 32

- Anh về Sài Gòn thật à? Anh là dân Sài Gòn sao?
Văn nhướng mày:
- Vậy thì đã sao?
Cô gái suy tính nhanh rồi nói:
- Vậy có lẽ tôi sẽ xin anh cho xuống ở ngoài xa lộ.
Văn cau mày:
- Làm gì mà cô sợ Sài Gòn dữ vậy?
- Không phải sợ nhưng mà... tôi không muốn về đó, hiện thời là vậy.
Văn nhún vai lặng thinh. Cô gái thật rắc rối. Đã rời Đà Lạt về lại vùng đất
quen thuộc của mình là tốt nhất sao cứ lại muốn loanh quanh nơi khác vậy
không biết.
- Cô tên gì?
Cô gái hơi ngạc nhiên nhìn anh, nhưng cũng chịu trả lời:
- Thiên Ân. Tôi tên Thiên Ân.
Văn gật gù:
- Thiên Ân? Tên đẹp đó chứ. Chắc cô con một?
Thiên Ân tròn mắt:
- Sao anh biết?
Văn cười:
- Gia đình hiếm muộn thường đặt những cái tên đầy yêu thương đối với đứa
con ao ước của mình.
Anh nhìn qua cô:
- Cho nên từ tên cô cũng có thể hiểu là gia đình cô yêu quý sự ra đời của cô
lắm. Đừng làm gì buồn lòng cha mẹ mình, tôi nghĩ cô nên trở về Sài Gòn là
tốt hơn hết.
Thiên Ân cụp mắt buồn rầu:
- Anh không hiểu gì đâu.
Văn đành lặng thinh. Chuyện gì khiến cô gái trẻ này cứ quyết chí bỏ nhà đi
bụi vậy không biết, anh đã thử thuyết phục cô mấy lần rồi nhưng dường
như chả lần nào có hiệu quả. Mưa càng lúc càng ào ạt, trắng xóa cả ánh đèn
xe rọi sáng trong đêm. Văn cho xe gạt nước liên tục nhưng vẫn khó mà
thấy được rõ trong đêm đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.